Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

7 NỖI ĐAU RỨT LÁ

“ … Hằng năm, cứ vào rằm tháng chạp, người trồng mai thường phải ngắt hết lá để dồn nhựa cho các nhánh ra hoa. Những cành mai tươi đẹp khoe sắc ngày xuân chính là kết quả của quá trình rứt bỏ đau đớn ấy. Con người cũng vậy … Rứt lá để mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn… Không nỗi đau rứt lá, sao làm nổi nhành mai. ” 

(Mây Hồng sưu tầm)

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

0 Tất niên 2012

Hi all,
Chủ nhật vừa rồi chúng ta có tiệc Tất niên giữa 2 đầu cầu Quảng Ngãi và Sài Gòn. 

Tiệc Tất niên ở Quảng Ngãi được tổ chức tại nhà Khiếu (Thạch Bích) với hầu hết các bạn ở Quảng Ngãi cùng gia đình tham dự. Không ngờ một buổi tiệc được tổ chức bất ngờ (từ chuẩn bị, kêu gọi đến tập hợp không quá 1 ngày) mà lại quá vui. Tấn Thế, Hữu Đức, Hữu Chiến, anh Dũng (ông xã Khánh Anh), ... hát quá hay. Buổi tiệc chỉ còn lại đúng 1 bàn của lớp và chơi đến khuya, hết hát nhạc sống chuyển sang hát đàn ghitar, ...


Gởi đến các bạn một số hình ảnh... Do có người đến trễ, có người về sớm, có người xỉn từ trưa (Thái Chấn, Đình Oai, Hoàng Vũ, ...),  nên hình ảnh chưa đầy đủ, mong các bạn thông cảm.


Tiệc Tất niên ở Sài Gòn được tổ chức ở nhà hàng, tất cả mọi người tham dự đông đủ, đặc biệt năm nay có sự tham dự của thầy Dân (dạy toán, số học, cấp 2 chuyên toán)...

Nhìn Lam Điền là biết đang... tức Khiếu (?)

Thầy Dân kính yêu

NSND Việt Nhân
Năm sau các bạn ở nước ngoài tổ chức Tất niên rồi gởi bài về cho Blog là coi như đủ lớp luôn...

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

5 BLOG C1 Đại Cáo


Chiềng làng chiềng …xã…
                     loa…loa.. loa…..loa……
Từng nghe:

Việc xây BLOG cốt để yên dân
Tình bằng hữu đời đời vững chắc

Như lớp C1  ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Kính thầy mến bạn lưu tâm
Trải lòng bao dung khắc cốt .
                   (..cốc.. cốc…)

Từ, Lê, Võ, Phan, Trần  chung tay xây nền độc lập
Cùng Hồ, Đặng, Nguyễn, Huỳnh mỗi bên hùng cứ một phương

Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng sẵn có.
           (….. keng..keng……keng…..)

Năm Thìn trôi qua:
Nhân thị trường kinh tế phiền hà
Để trang Blog nhiều phen… muốn sập.

Than Ôi..
Nướng “NHÀ VEN” trên ngọn lửa hung tàn
Vùi “SƯ TỶ” xuống hầm sâu tai vạ.

Dẫu công nghệ (IT) có là vượt trội
BLOG vắng tanh không khác chùa bà đanh

Thất bại sáng tạo tan nát cả đất trời.
            (…. keng..keng……keng…..)

Lòng người đều nhạt nhòa,
Trời đất  cũng nhạt nhòa…há dung tha;
               (….cốc..cốc…..)

Anh em Ta đây:
Núi Thiên Ấn dấy nghĩa
Sông Trà Khúc nương mình
Ngẫm thù lớn há đội trời chung
Căm giặc nước thề không cùng sống
          (……. cốc..cốc…..cốc…..)

Khí Rắn tuôn về,
               hừng hực:
Đem đại nghĩa để thắng hung tàn,
Lấy chí nhân để thay cường bạo.

 “QUẦNG VÚ MẶT TRỜI” sấm vang chớp giật,
CHƯA ĐỖ ÔNG NGHÈ” trúc chẻ tro bay.
Sĩ khí đã hăng, trâm anh hội tụ.
CÓ BÀN CHÂN KHẼ CHẠM BÀN CHÂN

Thừa thắng đuổi dài, “BÙA CAO BIỀN” ta chiếm lại,
Tuyển binh tiến đánh, ‘BẠN XƯA CỔ TÍCH” ta  rước về.
Nơi “BẢN PHONG THẦN”, máu chảy thành sông, tanh hôi vạn dặm,
Chốn “ĐẶT BOM MÌN”, thây chất đầy nội, nhơ để ngàn năm.

C 1 càng đánh càng hăng.
Các C 2 3 4 5 6 7 8  cũng hòa mình vào dòng “LƯU BÚT”,
GIÚP BẠN HỮU”  trở thành trang.. xúc động !!..
                (….. cốc..cốc…..)

Bởi thế:
Chẳng những uy tín chúng ta tăng cao
Cũng là xưa nay chưa hề thấy,
Sân chơi ta đầy màu sắc,
Cách chơi ta đầy mùa xuân,
Kiểu chơi ta đầy tình người, và..
Cuộc chơi có đầy……. nhuận ……….bút…………
                (…. cốc…..)

Xã tắc từ đây vững bền
Giang sơn từ đây đổi mới
Càn khôn bĩ rồi lại thái


Âu cũng là nhờ “BAN LÂM THỜI”
Linh thiêng …đã… lặng thầm… phù trợ.

Than ôi! Một cỗ nhung y chiến thắng,
Nên công oanh liệt ngàn năm

Bốn phương biển cả thanh bình,
Ban chiếu duy tân khắp chốn.
Nay…xa gần.. bá… bá…. cáo…cáo…cáo…..,
Ai nấy đều hay….
(…cốc…cốc…keng…keng…………..)

                                        Xuân Quý Tỵ
Phan Ngọc Thiên

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

0 Kết quả bầu chọn nhân vật 2012 - cuối cùng

Dear All,

Khiếu gởi tất cả mọi người kết quả cuối cùng mọi người bầu chọn nhân vật 2012 trên Blog. (Hình đính kèm)

Sơ bộ thế này:
- 4 Nhân vật tiêu biểu trong năm sếp theo thứ tự: Hồ Từ Ân (73%), Lê Văn Khiếu (37%), Trần Thị Minh Ánh và Phan Lê Thiện Tâm cùng được 33%
- 3 Nhân vật ẹ nhất trong năm, cùng một tỉ lệ bầu chọn là 20%: Võ Quang Đình Nam, Đỗ Đình Oai, Cao Thanh Tâm.

Vì danh có 2 người cùng tỷ lệ bầu chọn (trong mục ds  nhân vật tiêu biểu), nên mọi người chọn ra 1 người trong số 4 người này. Nếu tối nay (TN tại SG + TN tại QN) mọi người không có gì thay đổi thì Hồ Từ Ân sẽ là nhân vật tiêu biểu nhất trong năm 2012.

Bây giờ, cái khó nhất lại là... tìm ra 1 nhận vật ẹ nhất giữa 3 nhân vật ẹ nhất.

Regards!
Khiếu

Nhân vật tiêu biểu 2012

Nhân vật ẹ nhất trong năm

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

2 THIỆP MỜI DỰ TIỆC TẤT NIÊN 2012


0 Đến thăm Thanh

Hi All,

Tối hôm qua tụi mình (Tâm, Chấn) có đại diện lớp đến thăm nhà bạn Thanh. Bạn ấy trông khỏe và rất vui khi gặp bọn mình, Thanh nhớ ra cả tên và họ của tụi mình luôn đấy nhé. Khi Tâm, Chấn trao quà và nói đây là quà của Tập thể lớp và các bạn gần xa gửi tặng, Thanh vẫn xúc động và nói cho gửi lời cảm ơn các bạn và lớp. Lúc đấy có Ba và chị On chị gái Thanh, họ rất vui và gửi lời cảm ơn đến các bạn.

Mình rất vui là đôi dép mình chọn Thanh mang rất vừa nhé, cả 3 chiếc áo thun màu đỏ, màu xanh nè, Thanh cũng thích luôn nhé. Thế là ông Chấn hỏi luôn, KA biết cả số giày dép, cả sở thích quần áo của Thanh thế, không biết Thanh có để ý đến KA không. Bất ngờ lắm, Thanh nói năm lớp 10 có thầm thương, trộm nhớ đến Thủy thôi. Tụi này nhao nhao lên, Thủy nào: Lương Thủy hay Cao Thủy. Thanh nhà mình bẽn lẽn nói Bích Thủy em Hoàng Nam ấy. Nói xong cậu chàng cũng xấu hổ lắm. Ông Chấn cứ nhao nhao, Thanh đã nói gì với Thủy chưa, nắm tay, nắm chân gì chưa, làm Thanh càng bẽn lẽn dữ. Không biết Bích Thủy ngày ấy có "nóng gáy" không nhỉ, có người đến nhà chơi với Hoàng Nam mà cứ nhìn Thủy suốt ah.


Thanh bây giờ ở với Bố và anh em trai của Thanh, nhà ở gần khu chợ Tạm của Quảng Ngãi. Phía trước nhà có ông anh cho gửi xe đi chợ, Thanh quanh quẩn đấy cũng vui. Thanh hiền và không quậy gì hết, chỉ hay đi lang thang thôi và có 1 biệt tài là hút thuốc không cần máy lửa luôn, chị gái Thanh bảo thế. Ban đầu mính ngớ ra, sao hay thế, ông Chấn bảo, là hút liên tục điếu này tiếp điếu kia đấy, hic bó tay luôn. Vậy mà trong mớ quà mình chọn chẳng có bao thuốc lá nào hết, buồn.
Bạn bè lớp mình được ghê lắm, hôm qua ngoài quần áo, giày dép, bánh trái ăn Tết, còn gom lại tiền mặt bỏ phong bì cho Thanh là 7.5 triệu đồng (Quỹ lớp Ánh gửi cho KA 5.540k mua quà 1.560k, Thiện Tâm đưa KA 3.500k). Bọn mình đưa cho chị gái Thanh, chị ấy nói sẽ bỏ ATM cho Thanh để bạn ấy dùng dần. Chị On nói Thanh rất nhớ, cái gì là của mình, và thấy Thanh cũng rất ngoan nói là chị cứ giữ đấy cho em. Một lúc sau Ba Thanh ra, thì chị On đưa tiền đó cho Ba Thanh giữ luôn cho Thanh. Thấy Thanh ngoan vậy tụi mình rất vui.

Thanh rất vui nhé, nghe tụi mình bảo chụp 1 tấm hình để gửi cho bạn bè, Thanh đồng ý ngay, đứng dậy ôm luôn gói quà để chụp hình, tụi này đứng ké luôn hi hi, nên giờ có hình gửi cho các bạn xem nè. Trong hình có Ba của Thanh, Bác ấy giờ cũng 76 tuổi rồi, vậy mà tội nghiệp phải nấu ăn cho cả 3 anh em Thanh (chị gái Thanh ở riêng). Bác rất vui và cảm ơn tụi mình mãi.

Mình cố gắng viết hết thông tin của hôm đi gặp Thanh gửi đến các bạn. Phải mà có tài xuất chúng như nhà Ven và Ma nữ MD thì bài viết sẽ dài và lả lướt hơn. Thôi các bạn đọc tạm vậy nhé.

Cảm ơn các bạn nhiều!

Chào các bạn.
Khánh Anh



Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

7 Cảm nhận cuối năm

Chào mọi người!

Đã lâu không viết lách gì trên blog, lòng cũng áy náy lắm, song vì nhiều lý do riêng canh cánh trong lòng, chắc anh em cũng cảm thông. Đêm cuối năm khó ngủ, lan man chuyện nọ xọ chuyện kia, thôi thì nhớ gì kể nấy vậy...

Cách nay hơn tháng, vào Sài gòn gặp lại Hoàng Nam, một cuộc tái ngộ sau hơn hai mươi năm, thật một cuộc gặp đầy tâm trạng, vòng tay ôm xiết bạn xưa mà cánh mũi cay xè. Thật ra suốt thời gian đó, qua nhiều kênh khác nhau, mình cũng biết một ít thông tin về bạn, rằng đường bạn đi cũng khá gập ghềnh, thôi âu cũng là số mệnh. Hơn hai mươi năm, vẫn dáng người thấp hơi cúi trước, vẫn khuôn mặt góc cạnh hơi ngang, vẫn lối nói chuyện khề khà...(tướng người mà MA Y THẦN TƯỚNG gọi là số khổ nhưng có hậu vận).

Ngày đó mình và Nam ngồi cạnh nhau, bàn tư hay bàn năm gì đó. Nam giỏi tự nhiên, mình có chút năng khiếu về xã hội, hai đứa "cộng sinh", điểm số nhàn nhạt, thành tích nhàn nhạt, quậy phá nhàn nhạt..., cứ thế "qua cầu" mỗi năm một lớp, thế mà...

Đọc lại lưu bút của bác Thiên, thấy mình ngông nghênh, đúng như Minh Đức nói, ưa dùng "big words", chính vì thói ngông mà mình và Nam bị một trận nhớ đời. Chắc các bạn còn nhớ cô Kim Thành? 
Lớp 11, cô Thành chủ nhiệm, dạy môn địa, bài kiểm tra học kì một có câu: "em hãy cho biết tương lai
của hệ thống xã hội chù nghĩa và hệ thống tư bản chù nghĩa ". Khỏi cần suy nghĩ, các bạn dư biết câu trả lời, thế mà mình ngông, trả lời ngược với ý đảng lòng...cô, Nam cũng tương theo, thế là ... cuối học kì hai đứa đi xin điểm trối chết... Mình lông bông ham chơi, thi rớt, Nam đường học vấn cũng dở dang, thôi thì tự trách mình, lấy đó làm bài học cho con cái.

Nhắc chuyện cô Kim Thành, giờ mình vẫn yêu quí cô ấy, không biết cô giờ thế nào?... Mình hơi khác
bác Ân, mình có cảm giác bác Ân có cái nhìn hơi cay nghiệt với một số thầy cô giáo cũ, theo mình, cuộc đời vô thường lắm, ta nên buông đừng chấp.

Từng gương mặt lướt qua...Phương lông bông, Uyên khắc khổ, Tùng chân thành, Thiên hóm hỉnh...
Ôi những dáng hoa đi qua đời ta...! Trong anh em bạn, chắc Tùng là người được anh chị em yêu quí nhất.Tùng chân thành, hào hiệp, và chơi cũng hết mình, chuyện mình và Tùng Khi nào mình sẽ có một entry khác. Vợ Tùng bệnh, mình chỉ biết cầu nguyện... mình thương Tùng, thương vợ con Tùng vô cùng!


Lan man dài, cầu xin ơn trên độ trì cho mọi người,mọi nhà thân tâm thường an lạc!

Nâng ly tống cựu nghinh tân
khóc ti tỉ lạc cười khần khật ưu.

Cuối đông nhâm thìn.
TẤN THẾ.

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

1 Tất niên 2012 - thông báo cuối cùng (final)

Hi all,

Sau khi chọn lựa nhiều chỗ, cuối cùng Ánh thấy quán Quá Ngon là hợp lý và cũng may còn chỗ, giờ thì chọn lựa cũng khó, Ánh đã đặt cọc luôn, phòng riêng rộng mình sinh hoạt tập thể được.
Ánh đã đặt 40 người, trong phòng có karaoke, nếu mình đặt thì CP 500K/buổi, nhưng Ánh nghĩ mình đừng karaoke, bạn Điền và bạn nào nữa mang ghita mình hát sống vui hơn. Cơ bản là vậy đi, mong bà con đi đông đủ cho vui, có lì xì cho các cháu đó nha!!!!

Như Khiếu nói, bạn nào kẹt thật sự nhắn tin cho Ánh với nha tới giờ chót mình gia giảm... còn tăng thì ko sao. Mấy hôm nay Ánh bận quá nên cũng ko tập trung nhiều.

Cảm ơn bà con!

Hẹn gặp nhau:
  • Nhà hàng Quá Ngon
  • 306-308 Lê Văn Sỹ, P1, Q. Tân Bình
  • 17g ngày 27/01/2013
Thân,
Minh Ánh

---------------
Alo bà con, "Ban tổ chức lâm thời" mới vừa thông qua một số ý kiến và thông báo đến toàn thể anh em:

  • Minh Ánh đã nhắn tin và gần đến ngày sẽ gọi điện để mọi người đăng ký chính xác thành phần tham dự tiệc Tất Niên 2012. Đặc biệt ưu tiên gia đình và em bé. Mọi người đăng ký chính xác số lượng em bé để các cháu có quà.
  • Về kinh phí: chúng ta sẽ cố gắng tiết kiệm tối đa (những không làm mất đi niềm vui) và chi phí sẽ được mọi người tự đóng góp thông qua Minh Ánh (cái này lớp mình đã làm tốt nhiều lần nên không có vấn đề gì).
  • Một điều đặc biệt cho lần này là: Ưu tiên 3 người đến trước (ngoại trừ Ánh-Khiếu-Tùng phải đến sớm để biết... ai đến trước) sẽ được miễn phí hoàn toàn. Tranh thủ giật giải nghe bà con! 

---------------
Mọi người tiếp tục tích cực đóng góp ý kiến nghe...



Xem: 


Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

1 Thông tin từ Bích Thủy - Canada

Hi các bạn,

Gia đình BT sang Canada mới đó đã gần 1 năm rồi. Nghe các bạn nhộn nhịp hẹn nhau đón tất niên ở quê nhà, mình bỗng thấy nao nao...

Sang đây khoảng 2 tháng ông xã T có được việc làm. Anh làm cơ khí ở VN, sang đây làm CNC machinist (nôm na là vận hành máy để chế tạo ra các chi tiết máy). Hai tháng sau đó T cũng xin được việc. Mình làm việc cho 1 phòng Lab về khai khoáng (mining & minerals). Bọn mình chỉ là công nhân, nên thuộc thành phần "low income" ở xứ người.

Phong cảnh Việt Nam mình đẹp và hùng vỹ. Canada nhiều lần đẹp hơn thế. Không thể diễn tả hết cái đẹp theo từng mùa rõ rệt của nó. Mình đến Canada vào mùa đông. Phong cảnh mùa đông thật đặc trưng: từng hàng cây gầy guộc trụi lá, phủ tuyết trắng xóa; mái nhà phủ đầy tuyết trắng xóa; công viên, đường xá đều màu trắng. Giữa tháng 3, bắt đầu thấy thấp thoáng màu xanh lá non trong sân vườn những ngôi nhà mình tình cờ ngang qua. Đến cuối tháng 4 thì khắp các con đường đểu rực rỡ sắc màu: không phải chỉ màu xanh đâu nhé, nào đỏ, nào vàng, hồng, cam, cả tím nữa. Sặc sỡ, vui mắt. Phải nói là rất đẹp! Mùa xuân và mùa hạ ở Canada như hòa lẫn vào nhau.Mùa hè, trời nắng chói chang mà vẫn thấy dịu mát chứ không nóng gắt. Ngày mùa hạ kéo dài từ 5 am đến 10 pm (10 giờ tối mà trời còn sáng giống hệt 4 giờ chiều VN mình). Khoảng trung tuần tháng 8, tiết trời bắt đầu se lạnh. Lá cây chuyển màu vàng úa, ủ rủ. Thật thích thú được "mục sở thị" những gì mình chỉ mường tượng mơ màng từ trong sách, truyện trước đây. 

Vài dòng gửi đến các bạn. Hẹn lần sau sẽ kể thêm về con người và phong cách làm việc của người dân xứ này. 

Bích Thủy

P.S: M.A cho mình số tài khoản chuyển tiền vào quỹ lớp. Thanks

3 Tiệc Tất niên 2012 - thông báo số 2



Dự kiến Chương trình buổi tiệc: 

  • 7:00 - 7:30: Văn nghệ (warm-up)
  • 7:30 - 7:40: Tuyên bố lý do: Minh Ánh
  • 7:45: Chụp hình tập thể: hình lưu niệm để phục vụ cho nhiều việc trong năm 2013, in lên lịch hoặc quà để gởi tặng tất cả mọi người. Cực kỳ nghiêm túc, chưa vào tiệc.
  • 7:45: Khai tiệc
  • 8:15 - 8:25: Nêu tên 3 nhân vật được mọi người vote trên blog để mọi người tiếp tục chọn lấy 1 người. Tuyên bố nhân vật nổi bật của năm, tổng kết thành tích, trao thưởng, giấy chứng nhận, …
  • 8:25 - 8:30: Nêu tên 3 nhân vật bị mọi người vote ẹ nhất để mọi người quyết định 1 người. Chia buồn và rút kinh nghiệm về nhân vật ẹ nhất trong năm, nêu 1 vài “yếu tố”, đọc quyết định thu tiền phạt.
  • 8:30 - 9:30: Chương trình văn nghệ: kết hợp ăn uống, 1..2..3
  • 9:30 - 9:45: Một số ý kiến và phát biểu về blog, quá khứ, hiện tại, tương lai: Phan Ngọc Thiên, Nguyễn Thị Mây Hồng
  • 9:45 - 10:00: Bầu “ban cháp hành” năm 2013: chịu trách nhiệm thông báo, thăm hỏi, tài chính, blog, …
  • 10:00 - 10:05: Phát biểu của bạn bè: Thiên Phong, Lê Cao Lãm, Duy Ngọc, ...
  • 10:05 - mệt nghỉ: Tiệc nặng
  • Kết thúc

Với những dự định như trên, đề nghị mọi người cho ý kiến bổ sung, chỉnh sửa. Để chương trình được như ý, yêu cầu BTC bố trí nhà hàng đủ rộng và có không gian riêng.

Đọc thêm:

0 Còn gặp nhau...

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui 
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi, 
Lợi danh như bóng mây chìm nổi 
Chỉ có tình thương để lại đời. 

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương 
Tình người muôn thuở vẫn còn vương, 
Chắt chiu một chút tình thương ấy 
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường. 

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi 
Bao nhiêu thú vị ở trên đời, 
Vui chơi trong ý tình cao nhã 
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời. 

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười 
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi 
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị 
Cho đẹp lòng tất cả mọi người

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào 
Giữa miền đất rộng với trời cao, 
Vui câu nhân nghĩa, tròn sau trước 
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau. 

Còn gặp nhau thì hãy cứ say 
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay 
Say thơ, say nhạc, say bè bạn 
Quên cả không gian lẫn tháng ngày. 

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý, lẽ huyền vi
An nhiên, tự tại – lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ

TNHK
(Đặng Minh Hùng Phương gởi đến blog)

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

8 Alo….Alo…Tất niên!

Xuân đã về 


Hàng mai trước ngõ nhà tôi lún phún nụ xanh mơn mởn. Những cành lá khẳng khiu, gầy guộc được tiếp thêm sức sống kiêu hãnh, thách thức cơn gió chiều se se lạnh, từng giọt mưa phùn lất phất nhẹ hạt của những ngày cuối đông. 

Những tờ lịch của năm Nhâm thìn 2012 còn chưa rơi rụng hết, và Xuân chỉ đang đến rất gần theo thời gian, không gian lúc này của đất trời như muốn chuyển mình, vạn vật đều có vẻ thấm đẫm ý xuân. Gió hiu hiu lạnh, nhưng có chút tình ấm áp. Bầu trời giăng mây đen, nhưng lộ dần những khoảng không nhỏ xanh biếc và trong vắt. Trời âm u, đâu đó tia nắng xuân đầu tiên ló dạng như nhảy múa không cưỡng lại lời rủ rê của muôn vạn chồi lá non đang e ấp mỉm cười! 

Hoài niệm với những ngày chuẩn bị đón xuân tràn về. Thời gian chuẩn bị đã là Tết trong tâm hồn tôi. Được ăn chơi Tết cho trọn….mùa. Ngồi co ro với mẹ bên bếp lửa hồng, tiếng nổ tí tách xì bọt trắng đục của thanh củi ẩm ướt như tiếng mẹ đang reo cười ! Mùi hương gừng hòa quyện với nước đường xên đã tới thơm ngào ngạt xuân nồng. Mứt gừng sau khi rim được phơi trên cái nia lót báo, giữ hơi nóng hong khô gừng bằng lò than được tấm cót vây quanh. Xem chừng mẹ vô ý, tôi nhanh tay “chôm chĩa” vài lát và biến mất ở một góc phòng với nước trà nóng trong tiết trời lành lạnh thì còn gì thú bằng ! 

Đổ bánh thuẩn, vui nhất là những mẻ bánh đầu tiên, vì khuôn còn lạnh nên bánh ra lò chưa nở đầy đủ. Anh em tôi thèm ăn bánh “thầy tu” vừa nóng, vừa thổi, vừa nhai, vừa….cầu trời khấn Phật mong thêm bánh xấu ! Bánh đẹp được dâng cúng ông bà, phần còn lại dọn khách ba ngày Tết. 

Công tác chuẩn bị lá chuối, khuôn, đậu nếp, thịt mỡ để gói bánh tét, bánh chưng. Ngồi trong cái nong trước sân nhà vừa gói vừa chuyện đông, chuyện tây rôm rả. Hơi khói bốc nghi ngút, mùi bánh chín hòa quyện với lá chuối, đậu nếp thơm lừng, ăn kèm củ kiệu thì thật đặc sắc, hồn tôi phiêu bồng. 

Hàng xóm cũng náo nhiệt không kém, tiếng đập khuôn bánh nổ, tiếng gà quang quác, tiếng heo en ét, tiếng kêu réo gọi nhau ơi ới xen lẫn càng làm không khí khẩn trương. Ôi sao yêu quá, rạo rực quá trời ! 

Cận kề Tết, chợ hoa càng tấp nập. Người đi xa đổ về ngày càng đông, kẻ mua, người bán. Tôi thích dạo chơi trong những lần ngắm hoa thượt dượt, vạn thọ, bông cúc và đặc biệt trân trọng nhành mai ngày Tết không thể thiếu trong phòng khách. Những con cá lia thia, cá bảy màu, cá mắc lồi cứ gương mắc nhìn tôi vẫy chào người con xa xứ trở về sum họp với gia đình, người thân, bạn bè. Tâm hồn tôi tiêu diêu cảnh giới nào !? 

Thời khắc của đất trời chuyển giao, phố vắng bóng người, gia đình quây quần bên nhau đợi chờ phút giao thừa, tiếng pháo đì đùng, pháo hoa rợp trời, lòng rộn rã mùa xuân đã về. 

Những năm sau này, đời sống có thay đổi, anh em bạn bè phiêu bạt khắp nơi, tôi còn giữ được lệ đến chùa lễ Phật vào ngày mùng một, nhớ da diết hân hoan khi được ba bế lên thật cao, cố gắng hái lộc xuân may mắn, nhớ không khí tấp nập của người hành hương chùa Ông ở Nghĩa Hà để xin xăm, cầu phúc, háo hức được bận quần áo mới khoe hàng xóm, bạn bè, vui biết mấy được lì xì phong bì đỏ với lời chúc tốt đẹp đầu năm, thầm mong một ngày như mọi ngày Xuân. 

Một năm luôn bắt đầu bằng mùa Xuân, khởi điểm của một đời người cũng là năm tháng tuổi xuân. Chúng ta ai cũng muốn đón xuân về trong tâm trạng hân hoan, háo hức như trẻ thơ, để hòa vào mạch sống trào dâng của đất trời trong mùa xuân mới. 

Bốn mùa vận hành, quy luật tự nhiên của vũ trụ, hoa trước không tàn thì hoa sau không nở, thu vàng đông giá chẳng qua đi thì xuân hồng cũng không trở về. Vì thế trong cái hiu hắt của thu, cái lạnh lẽo của đông, thật ra cũng đã chứa chút mầm xuân, thời khắc nào của cuộc đời luôn chứa hồn xuân, chúc nhau trăm cái xuân xanh. 

Một trăm năm có là bao so với thời gian của đất trời, vạn vật có thể vô tâm nhìn xuân đến rồi xuân đi. Còn tôi không thể hờ hững với thời khắc quý báu của thềm xuân mới. Mùa xuân chưa từng bỏ ta đi, chỉ có gió bụi của một kiếp nhân sinh đã thường che lấp khiến ta lãng quên, tự đánh mất đi cái đẹp trẻ trung của chính mình. Tự bao giờ những tia nắng xuân ấm áp vẫn luôn đúng hẹn lời thề, cho dù mỗi năm những cảnh vật, con người có thay đổi. Tình ý xuân vẫn thủy chung. 

Sống vất vả, người ta gọi ăn Tết. Ngày nay, đời sống có khá hơn nên gọi là chơi Tết. Thời hiện đại, cách đón xuân cũng có sự khác biệt, còn chí ít người có thời gian và sự điềm tĩnh để ngồi lặng lẽ suốt đêm ngắm và thưởng thức hương hoa mai, chẳng mấy ai lắng lòng nghe được tiếng chuyển mình thầm lặng mà rạo rực của thiên nhiên, vạn vật lúc giao mùa. Nhưng may mắn thay, cái ấm áp dịu dàng của những tia nắng đầu tiên báo hiệu xuân về vẫn còn là một trong vô số món quà được Chúa Trời ban tặng. Chúng ta hãy sống mọi ngày như những ngày xuân. 

Xuân về, muôn hoa khoe sắc, con người là một loài hoa đặc biệt được thượng đế trao tặng, loài hoa đẹp nhất của vũ trụ, tỏa hương thơm ngát, khoe sắc muôn nơi. Ngày xuân viết cho nhau những lời chúc tốt đẹp, hát cho nhau nghe những bài xuân yêu thương, vui bên nhau ly rượu mừng. 

Hương các loại hoa thơm không thể bay ngược chiều gió. Bài viết của Thiện Tâm về bạn Thanh như một hiệu ứng lan tỏa, chỉ có tâm hồn xuân ngào ngạt hương thơm, ngược gió bay khắp đất trời. Một vườn hoa xuân được kết nối vòng tay lớn của các thành viên ưu tú 88, sẻ chia hương hoa cho Thanh cùng ba và hai anh em trai bạn kể cả hạ úa, thu phai, đông tàn… 

“Rồi dập dìu mùa xuân chim én về” 
…. 
“Từ đây người biết yêu người…” 


Lời bài hát “Mùa xuân đầu tiên” của cố nhạc sĩ Văn Cao sao cứ nhảy múa tưng bừng trong tâm hồn tôi. Xin tặng hết tình xuân cho bạn Thanh đó ! Người bạn sẽ được yêu thương nhiều nhất cho đến ngày sau. 

Tất niên Nhâm Thìn 2012 
Từ Đạt

Cùng tác giả:

5 Những Chuyện Tình của Sư Tỷ C1-88

Mới xuống núi tung bút lần đầu tiên (sau một thời gian dài lên núi ở ẩn dùi mài bút kiếm) đã bị minh chủ blog ngầm ngừ hăm doạ “treo bút”. Buồn gì đâu. Nhưng mà nghĩ lại bút khí của mình cũng mềm mại lả lướt ấm áp tình nguời lắm, mà sao ông nào ông nấy cũng cảm lạnh rên hù hù. Cảm thấy chơi vui quá, lần này ăn gan hùm xuống núi again. Mong Minh Chủ Blog nể tình ngày xưa tui hay tháp tùng bà Khánh Anh ra nhà ông “Ngắm Thạch Bích Tà Dương” mà đừng treo bút tui tội nghiệp. Hôm nay tui chợt nhớ tới Sư Tỷ của C1-88 và những chuyện tình “lãng xẹt” của bả. Tui là người thích những chuyện người thật việc thật nhưng vì những chuyện xảy ra lâu quá rồi, có thể trí nhớ của tui bị đảo lộn thứ tự thời gian, không gian một chút, mong quí vị bỏ qua cho. Vì hơi đụng chạm đời tư cá nhân nên tui xin được đổi tên hay dấu tên nhân vật khi cần thiết .

Tui học chung lớp với Sư Tỷ từ năm lớp 6 nhưng suốt những năm phổ thông, tình bạn giữa tui và Sư Tỷ cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, không thân mà cũng không sơ. Lớp 6 và 7 thì tui không nhớ rõ sư tỷ chơi thân với ai. Lớp 8 trở lên, thì Khanh Anh-Sư Tỷ là một cặp. Tui luôn là kẻ thứ 3, hay thứ 4, hay thứ 5,…. Cho nên những chuyện “Thâm cung bí Sử” của Sư Tỷ tui đều không biết rõ. Những gì tui viết ra đây chỉ là cảm nhận môt chiều chính tai nghe mắt thấy từ phía tui ra mà thôi. Sư Tỷ chưa bao giờ mở miệng tâm sự với tui điều gì.
Bắt đầu học kỳ hai của Niên học 88, mọi người đều đã bắt đầu sốt vó luyện thi đại học vào nước rút. Bạn gái lớp C1 rủ nhau ở lại trường học bài sau khi tan học. Lúc đầu thì tụi này cũng học hành nghiêm túc, nhưng sau đó thì bắt đầu “lãng xẹt”. Mấy bạn muốn làm “người mẫu” nên triệu thầy Hương (ở nội trú trong trường) chụp hình. Thầy Hương dạy văn nên chắc cũng có máu nghệ sĩ nên đạo diễn tụi này ôm hết gốc cây này đến gốc cây khác, hết ôm tượng ông Trần Quốc Tuấn tới ôm cột cờ, hết leo lên bàn đến leo lên cửa sổ, hết đứng thang lầu đến leo lan can, khi hết đồ để dựa để ôm thì ôm nhau,… nhờ vậy mà mới có rất nhiều hình cho các bạn coi đỡ nghiền bây giờ. Hết tiền chụp hình thì tụi này bắt đầu đi “tám” chuyện người khác (con gái nhiều chuyện là lẽ thường tình, không có gì phải cảm thấy xấu hổ phải không các bạn). Chuyện nhớ rõ nhất là những chuyện mấy ông lớp mình muốn chiếm Sư Tỷ làm của riêng. Đối với nhiều bạn bè trong lớp, Sư Tỷ đảm đang lo bao đồng mọi chuyện từ làm thủ quĩ, tới lên kế hoạch đi chơi vào các dịp nghĩ lễ, hè, đi thăm viếng thầy cô, gia đình bạn bè khi có chuyện, chuyện nấu nướng cho trại hè,… Cho nên ông nào mà muốn chiếm Sư Tỷ lúc đó thì đương nhiên không có kết quả tốt rồi. Lúc nào xung quanh Sư Tỷ cũng có một bầy “ Kỳ đà cản mũi” thì xơ múi được gì.


Đầu tiên phải nhắc tớ cặp Quang Vũ, Ngọc Chương. Hai ông này không biết có tình ý gì với Sư Tỷ không nữa, nhưng có một thời gian dài, bộ ba này học nhóm dữ lắm, nên tụi này nghi quá. Sư Tỷ đã chọn hai ông này một thời gian dài, hất cẳng đám bạn gái bọn tui ra ngoài. Tụi này tức lắm nhưng đã tiên đoán được ‘trong tình trường thì có ai mà nhường nhịn nhau’, nếu hai ông này nếu có ý gì thì cũng sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau thôi, cho nên tui này chỉ ngồi chờ xem hạ màn. Cuối cùng thì màn cũng hạ. Ông Quang Vũ buồn đời đi lên Flei Ku ở ẩn mấy năm, chiều chiều ra rừng ngắm mấy em gái Flei Ku má đỏ hây hây tắm suối (chi tiết này thật 100% chính miệng Quang Vũ kể lại sau này). Ở nhà Sư Tỷ đồng lòng trắc ẩn đã thu gom sách bút luyện thi đại học và những vật dụng cần thiết (even underwear) tiếp tế lên cho Ổng. Nhờ mấy em Flei Ku rửa mặt, rửa tim, rửa óc nên mấy năm sau ông Quang Vũ ung dung cầm vé Vô Đại Học Kiến Trúc. Ông Chương thì cũng bỏ xứ đi biệt tích một thời gian dài. Hết Bách Khoa Đà nẵng, tới Cao học Thái Lan, rồi đi Tu nghiệp ở Mỹ (cứ thất tình là bỏ đi nước ngoài sao nghe giống phim bộ Hàn Quốc quá). Trước khi lớp mình có Blog, tui có nói chuyện với Sư Tỷ, Sư Tỷ có nói mười mấy năm rồi chưa gặp lại Chương. Coi bộ ổng muốn tránh Sư Tỷ. Sỡ dĩ tui nói tên ra của hai ông này vì hai ông này có “ hình tích” rõ ràng và chuyện hai ông này mọi người đều biết rõ. Còn mấy nhân vật còn lại tui xin được dấu tên cho kỳ bí.

Bữa đó, xóm nhà lá tụi tui ở lại trường sau giờ học như thường lệ thì nhận được tin từ nội gián rằng Sư Tỷ mới nhận được những bài thơ tình lã lướt. Tụi này bắt đầu cảm thấy nóng gan và nóng lòng. Bác sư phụ này mà ra tay đánh lẻ, mà đánh du kích như vầy thì có lẽ Sư Tỷ sẽ xiêu lòng mất. Tụi này lên kế hoạch phá hôi. Thật ra sư phụ này rất yên lặng và hoà đồng trong lớp. Thiệt tình rất khó mà phá ông ta. Khi thương thì “trái ấu cũng tròn”, nhưng khi cảm thấy “ghét ghét” thì chuyện gì tụi này cũng dám làm. Thế là tụi này khai bút chiến. Lúc đó Hồng Thảo làm chủ biên ghi lại hết mấy bài thơ con cóc lúc đó (không biết Hồng Thảo có còn giữ cuốn sổ này không vậy?). Trong đám lúc đó chẳng có cô nào có bút lực hay bút khí đáng kể. Dụm 5, 6 cái đầu lại cả buổi cũng chỉ được vài bài thơ “con cóc” rất èo uột. Vậy mà lúc đó cũng hãnh diện lắm, ghi đầy bảng đen, ám chỉ trực tiếp tới sư phụ. Hy vọng sang ngày hôm sau sư phụ đọc được mà từ bỏ ý đồ đen tối. Nhưng sư phụ này thiệt cao tay ấn, ổng không có phản ứng gì, hay ổng có phản ứng nhưng làm mặt lạnh như không có gì xảy ra, làm tụi này không thể đoán già đoán non gì được hết. Độc chiến hoài cũng chán, cuối cùng thì tụi này cũng miệt mỏi buông bút, phó thác số mệnh cho Sư Tỷ định đoạt. Cho đến bây giờ, thật sự tui cũng không biết rõ sư phụ này có sơ múi được gì không nữa.
Một bài thơ “con cóc” mà tụi này làm lúc đó phá ổng tui cũng còn nhớ:
“Một người thấp bé
Nhất ở lớp tôi
Mặt hay nhăn hoài
Là ‘ Người Lớn’ đó
Bạn bè trong lớp
Đối với bác ta
Là bọn trẻ rù
Rầy rà Bác miết”

(Good hint cho các bạn đoán ổng là ai)

Nhân vật kế tiếp càng bí hiểm hơn và rất ít người trong lớp biết chuyện này. Ông này thì mặt mũi rất hiền lành, hay cười mỉm chi cọp, thân hình thì ốm yếu. Có lẽ ổng dùng “ưu diểm” này của “body” để ra chiêu. Cứ xuống nhà Sư Tỷ chơi hay học nhóm là ổng bị trúng gió, mặt mũi tái xanh. Không biết ổng trúng gió thiệt hay trúng gió giả. Đường nào thì tụi này cũng đè ổng ra cạo gió bầm tím từ đầu tới chân. Ổng nằm im bất động, không biết vì “phê quá” hay “đau quá”. Tụi Tui nghi ông này lúc đó đang hát bài “Tình Đơn Phương” với Sư Tỷ. Ổng “ nhát" quá không dám nói gì, chỉ dùng chiêu này “nói hộ tình yêu”. Nhưng chiêu này chỉ có thể thu phục được nhân từ của bả, làm sao mà có thể thu phục được trái tim. Ổng trúng gió vài lần rồi thì cũng bỏ cuộc. Nhưng “tà chiêu” mà ông dùng lúc đó bây giờ ông phải trả giá theo luật nhân quả. Nghe nói bây giờ ổng phải làm bác sĩ ngày ngày đi săn sóc người bịnh.

Nhân vật cuối cùng mà tui muốn kể ra đây thì càng hiểm hơn, biết mua chuộc lòng người và dùng địa thế hiểm ác. Tụi tui lúc nào cũng tháp tùng Sư Tỷ vậy mà ổng lấy được lòng Sư Tỷ lúc nào tụi tui cũng không rõ. Chỉ nhớ rằng Sư Tỷ hay mượn cớ rủ tụi tui lên nhà ổng chơi hay mượn sách vở gì đó. Lên nhà ổng, thì tụi này lúc nào cũng được tiếp đãi ân cần, bánh trái đầy đủ (có lẽ thức ăn đã làm mờ mắt tụi tui). Có lần học nhóm hay tới chơi ở nhà Sư Tỷ, chỉ có mình ổng là con trai, còn lại là 4 hay 5 đứa con gái gì đó. Thình lình, mấy con ủn của nhà Sư Tỷ đói bụng la hét ầm ĩ, Sư Tỷ xuống nhà bếp cho tụi nó ăn (Thời đó kinh tế khó khăn, cho nên rất nhiều nhà “ tăng gia sản xuất “ngay trong nhà bếp của mình). Sư Tỷ đi hơi lâu và ông này cũng biến đâu mất. Mấy đứa còn lại tán dóc một hồi rồi cũng muốn về. Tui muốn đi nhà vệ sinh nên đi xuống nhà bếp. Đẩy của nhà ngang, tui thấy cảnh ngằng co, hình như ổng muốn nắm tay Sư Tỷ mà bả không cho. Thấy cảnh đó, tui cũng bị nín luôn, mặt mũi tái xanh chạy biến luôn. Thế là tui biết thêm môt bí mật. Không biết ông này cũng hát bài “ tình đơn Phương” hay được Sư Tỷ chiếu cố chút đỉnh.


Gần 25 năm trôi qua, ngồi coi lại hạ hồi kết thúc, tui đoán được chắc lúc đó Sư Tỷ như “O du kích dương cao súng”, ‘fireback’ lại mấy ổng, nên ông nào sau đó cũng có triệu chứng ‘broken heart’. Đây là cảm nghĩ của tui, còn sự thật chỉ có người trong cuộc mới cho được .

Võ Thị Minh Đức

Cùng tác giả:


Bạn Xưa… Xưa Như Chuyện Cổ Tích
Ngày Xưa Thân Ái… Có Bàn Chân Khẽ Chạm Bàn Chân

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

7 Tất niên 2012 - thông báo số 1

Dear all,

Phải gặp nhau để chia tay năm cũ chứ, cả năm lìu xìu cuối năm phải tham gia đông đủ nha.
Ánh dự định chiều CN tuần sau 27/1 Dương lịch, 16/12 Âm lịch Tất niên, vì 20 là có người về quê rồi và cũng ko còn ngày nào phù hợp hơn, ACE ráng sắp xếp thôi.
Địa điểm thì các bạn nam hay đi ra ngoài cho Ánh vài điểm đi để Ánh xem rồi sắp xếp.
Các bạn alo Ánh cho thông tin tham dự trước nha, cuối tuần này cho Ánh biết đi.
Rất mong sự đồng lòng từ các bạn, mấy lần gần đây tui thất vọng quá ....

Thân,
Minh Ánh

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

7 Bạn Xưa… Xưa Như Chuyện Cổ Tích

Từ ngày đọc tin về Thanh, mình thường nghĩ về Việt Nam. Thương xót cho người bạn học kém may mắn của mình. Lục tìm trong ký ức ngày xưa, những kỷ niệm vui cũng như buồn hình như đã nhạt nhoà, không nhớ được chuyện nào rõ ràng. Mình ước gì có một chút khiếu văn chương như Hồ Từ Ân để có thể trải lòng mình một cách sôi động hào hứng. Sáng nay tự nhiên giật mình tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng, mắt ráo hoảnh, không thể ngủ trở lại được, lên mạng check email, nhận được tờ “lưu ảnh lưu bút” bất hủ ngày xưa. Thế là ký ức năm nào cứ vùn vụt lướt qua trong đầu, mà là toàn những chuyện có gương mặt của Thiên trong đó. 

Chuyện bắt đầu từ rất xa xưa, có lẽ lúc còn học lớp 2, hay 3 gì đó. Chị Huệ của Thiên và chị Tâm của tui học chung một lớp và cũng rất thân nhau. Chị Tâm thường dẫn tui xuống nhà chị Huệ chơi, lúc đó tui mới biết Thiên. Nên nói rằng tui biết Thiên từ lúc còn “ mặc quần xà lỏn” là không ngoa chút nào. Mà hình như có nhiều lúc tui thấy Thiên không mặc quần chạy lòng vòng với mấy đứa em trong nhà nữa thì phải (Có lẽ “thiên cơ” đã bị lộ, cho nên sau này tụi mình chưa bao giờ phải lòng nhau). Mặc dù học chung trường Trần Hưng Đạo,nhưng luôn học khác lớp. Đến lớp 4 thì Thiên, Chương, Bình Minh (Giờ làm Nha sĩ ở San Jose, USA) và tui vô đội học sinh giỏi toán của trường, nên thường xuyên đi học bồi dưỡng toán thêm vào buổi chiều với nhau, có lẽ vì vậy mà trong tờ ” lưu ảnh lưu bút” ngày xưa, tui viết “ 9 năm học chung lớp”. Không biết Thiên, Chương có biết tụi mình có một tấm hình chụp chung của đội học sinh giỏi toán hồi đó không. Anh họ của tui (Võ Đình Trung trong đội học sinh giỏi toán Lớp 9) có tấm hình đó. 

Rồi lên cấp 2, 3. Thiên, Chương và tui đều chuyển qua học chung lớp Chuyên Toán thì hầu hết các bạn trong lớp cũng biết rồi. Thiên thì có rất nhiều năng khiếu đặc biệt (đàn, hát, vẽ, kịch câm,…). Thiên như một ngôi sao sáng chói, lúc nào cũng có rất nhiều bạn bè và mấy em vây quanh. Còn tui chỉ là một nguời bạn rất nhạt nhoà trong lớp, vậy mà tui cũng có đuợc một tấm hình chụp chung với Thiên thật là hãnh diện. Tui cũng còn giữ tấm hình này. Cám ơn Thiên cũng trân quí tấm hình đó. Mà đọc lại những dòng lưu bút ngày xưa của mình, sao tui cũng cảm thấy "nổi da gà" quá. Còn nhỏ mà sao tui thích dùng “big words” quá, nhưng “đọc văn sẽ thấy người”. Có lẽ lúc đó tui đã linh cảm được những thử thách cuộc đời sẽ chờ đợi mình. 

Những năm sau khi rời xa mái trường TQT, tui vẫn còn có nhiều cơ duyên gặp gỡ Thiên nhiều nhất trong đám bạn trai của lớp. Một kỷ niệm khó quên là lần đi chơi Sài gòn lần đầu tiên với bạn bè sau khi dự thi đại học. Thời đó nhà Ngoại tui chưa có “home phone” hay “cell phone”. Tui cũng không nhớ rõ bằng cách nào mà bạn bè có thể liên lạc nhau được. Tui chỉ nhớ bữa đó, Thiên và Hồ Anh Tùng gõ cửa nhà Ngoại tui. Giữa đất Sài Gòn xa lạ mà gặp được bạn hữu tui mừng vô cùng. Hai bạn còn rủ tui đi chơi. Tui cũng không nhớ rõ đi chơi liền sau đó hay qua ngày hôm sau mới đi. Chỉ nhớ rằng 6 đứa (Thiên, Tùng, Tuân, Oanh beo, Khanh Anh va Tui – hy vọng ký ức của tui không nhớ sai về gương mặt của 5 người bạn này) đèo nhau trên 3 cái xe đạp xuống bến Bạch Đằng chơi. Bữa đó ngồi trên ghế đá ở Bến Bạch Đằng tán dóc và coi ông đi qua bà đi lại. Tụi này còn bị mấy chú nhóc bán kẹo gum dọa nạt bắt mua kẹo. Cũng may nhờ có mấy bạn trai bên cạnh, nên tụi nó cũng không dám làm gì . Các bạn trai còn hùn tiền đãi các bạn gái kem Bạch Đằng nổi tiếng thời đó. Có lẽ đó là ly kem tui cảm thấy ngon nhất trong đời. Cho tới bây giờ, tui đã được ăn rất nhiều hiệu kem nổi tiếng của nhiều quốc gia khác nhau, tôi vẫn không tìm lại đuợc cái cảm giác khoái khẩu của lần đó. 

Rồi hình như cả đám 6 đứa đều thi rớt đại học năm đầu. Trong năm kế tiếp luyện thi đại học, tui cũng có nhiều dịp gặp gỡ lại Thiên ở gác trọ của nhà bà con của Hồ Anh Tùng. Rồi thì Thiên vào ĐH Kiến Trúc năm sau đó. Thằng Huy em tui cũng thích thi vô Kiến Trúc. Thế là tui tìm liên lạc Thiên để Thiên giúp đỡ Huy. Cảm ơn Thiên nhiều lắm đã giúp đỡ Huy tận tình lúc đó. Tình bạn giữa tui và Thiên vẫn hồn nhiên vô tư như thuở nào. 

Cám ơn Thiên và Thái Chấn đã tới nhà tui chở tui đi họp lớp năm cuối cùng khi tui còn ở Việt Nam. Bữa đó, Tui cũng thích đi họp lớp lắm, nhưng một phần tui không biết nhà trong vườn của Dương Anh Quân, một phần nhà tui lúc đó chỉ có 2 cái xe đạp mà mấy đứa em tui lấy đi chơi mất. Cho nên sự quan tâm của hai bạn tới tui thiệt là vô giá. 

Khi biết chắc mình sắp phải rời xa Việt nam, tui có tìm tới KTX của Thiên để chào tạm biệt. Thiên vẫn hồn nhiên vô tư đòi đãi một chầu bia. Tui thì thiệt thà cười trừ. Thiệt tình lúc đó tui thiệt nhà quê lắm, chưa biết uống bia là gì, làm sao biết đãi người khác. Hồi đó mà Thiên đòi đãi Chè thì tui hiểu ngay. Món nợ tình thân với Thiên làm tui áy náy mãi mấy năm sau đó. Nhưng rồi “xa mặt cách lòng”, tui hoàn toàn quên đi tất cả để hoà nhập vào quê hương mới. 

Cám ơn Thiên đã gợi lại cho tui ký ức năm nào. Hy vong bạn vẫn còn giữ được nụ cười hồn nhiên vô tư. 

Hy vọng mình sẽ có duyên gặp lại. 

Thân Tặng Phan Ngọc Thiên. 

MDTV


0 Lưu bút (Tấn Thế)


Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

21 Giúp bạn hữu

Chào những người con ưu tú Đất Quảng – 12C1-88 ! 

Trong thời gian qua do bận rộn nên có một việc mà mình cứ lần khất hoài chưa viết gởi lên Blog của lớp để các bạn cùng tham gia góp ý: 

Chắc các bạn còn nhớ bạn Thanh lớp mình phải không, cách đây khá lâu (hình như là năm ngoái) mình và bác Chấn có đến nhà chị của Thanh và gặp Thanh tại đây, khi gặp thì Thanh nhận ra mình và Thái Chấn ngay, ngoài ra Thanh còn kể nhiều câu chuyện ngày xưa của lớp, của một số bạn như Hữu Chiến, Khánh Anh, Diệu Tiên, Lam Điền, Tuân... và rất nhiều bạn nữa. Mình và Thái Chấn rất ngạc nhiên vì sao Thanh còn nhớ đến lớp, đến các bạn nhiều như vậy, nhiều câu chuyện mà mình tin rằng có thể nhiều bạn trong chúng ta còn không nhớ nổi vậy mà Thanh vẫn còn nhớ. Trong lúc nói chuyện và tìm hiểu hoàn cảnh gia đình với chị của Thanh thì mình thấy không biết phải nói như thế nào để mọi người hiểu, Thanh sống với người cha già không còn sức lao động cùng một người anh và một người em, tất cả đều bị bệnh tâm thần (hai người này bị nặng hơn Thanh rất nhiều), cuộc sống vô cùng khó khăn. Hàng ngày Thanh cứ đi lang thang ngoài đường, đụng đâu ngủ đó, có gì ăn nấy không thì nhịn. Có lẽ nhiều người trong chúng ta không thể hình dung người bạn của mình đã sống như thế nào trong những năm tháng qua phải không ! Sau khi thăm Thanh về mình và Thái Chấn cùng bảo nhau sẽ thông báo đến các bạn để tìm cách giúp đỡ Thanh nhưng vì công việc nên mình và Thái Chấn không thực hiện được. Cách đây vài tuần trên đường đi làm mình có gặp Thanh và dừng lại nói chuyện, Thanh cười rất hồn nhiên như đứa trẻ khi mình bảo cả lớp nhắc đến bạn, mình thấy Thanh thật tôi nghiệp, hàng ngày cứ đi lang thang ngoài đường, quần áo nhàu nhỉ, dơ bẩn ... Mình nói sơ qua như vậy để các bạn hiểu phần nào cuộc sống hiện nay của Thanh, của một người con 12C1-88. Trước cuộc sống hiện nay của Thanh như vậy thì mình có đề xuất như thế này để các bạn cùng tham gia góp ý, nếu thống nhất thì chúng ta sẽ cùng chung tay giúp Thanh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống và đó cũng là những việc chúng ta nên làm cho người con 12C1-88 kém may mắn hơn chúng ta rất nhiều. 

*Đề xuất: 
1./ Trước mắt: Từ đây đến Tết âm lịch chúng ta trích một ít kinh phí mua tặng Thanh 01 - 02 bộ quần áo, 01 đôi dép (mình thấy Thanh đi ngoài đường bằng chân không) và khoản 1.000.000 đồng để Thanh cùng gia đình ăn Tết Nguyên Đán 

2./ Về lâu dài: Hàng tháng chúng ta giúp Thanh một khoản tiền là 500.000 đồng hoặc nhiều hơn nếu có thể 

*Cách thực hiện: 

- Trích một phần kinh phí từ Quỹ tương ái 

- Đầu tháng Minh Ánh chuyển tiền vào tài khoản của mình, sau đó mình cùng một vài người bạn đến nhà trao cho Thanh hoặc gia đình Thanh 

Trên đây là một vài ý kiến của mình mong các huynh đóng góp ý kiến nếu các huynh đồng ý thì hê lên một tiếng để chúng ta cùng thực hiện./. 

Thiện Tâm

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

18 BÙA CAO BIỀN

Có khi nào bạn tự hỏi rằng: ‘bao đời nay miền Ấn-Trà với những người con chịu thương, chịu khó, ham làm, tiết kiệm, có chí tiến thủ, mài dùi đèn sách…mà tại sao người xứ Quảng lại xấu xí, vị trí nghèo hèn trong danh sách các tỉnh thành ?

Ách tắc, ẩn khuất này nảy sinh ra một chuỗi các vấn đề, bắt đầu bằng câu hỏi tại sao, bằng cách nào và làm thế nào để hóa giải?!?.


Chuyện kể rằng

Thuở xưa, Cao Biền làm quan xứ Tàu xem chiêm tinh, bấm độn biết đất trời phương Nam có vượng khí đế vương, bèn xin vua qua vùng đất Giao chỉ làm Tiết độ xứ kiêm xứ mệnh tiểu trừ long mạch. Khi vào đất Cẩm Thành thấy non xanh nước biếc, núi sông hùng vỹ có linh huyệt rồng sẽ khởi phát nhân tài, bèn dùng tà thuật yểm trừ.

Long đầu hý thủy (đầu rồng giỡn nước) là nơi hắn dùng bùa chú trấn ở hàm rồng và gạt được mẹ con vua Nam chiếu để trảm rồng, nhằm mong dứt trừ hậu họa.

Lòng tham không đáy, giấc mộng làm vua trời Nam khiến hắn dựa thế lực tâm linh, âm binh phò trợ. La Hà là nơi phù hợp cho ý đồ mộng ước bá vương.

Vào một đêm đúng giờ thiêng. Cao Biền áp mão chỉnh tề, lập phong thủy đài, đốt hương, xông trầm nghi ngút, một tay bắt ấn, tay kia cầm vài nén nhang, múa may loạn xạ, miệng lâm râm niệm thần chú, kêu mưa gọi gió, hốt đậu vãi thành âm binh, mượn khí trời đất sai tướng sĩ tinh binh la hét vang trời, gọi cọp voi gầm thét dậy đất.

Giờ khắc quyết định, vì không cao tay ấn, công phu tu luyện chưa thành tựu. Hắn chỉ kịp tạo một thạch trận gồm nhiều tướng sĩ , cọp voi bất động. Hoảng hốt, Cao Biền bèn ngậm một ngụm máu chó phun vào bài vị nhanh tay đốt tung lên không trung, nhưng thế cuộc không suy chuyển. Lúng túng, dùng diều giấy thoát thân, lưới trời lồng lộng, hắn bị thánh vật phải đền tội tại huyện Mộ Đức.

Cảnh đẹp uy nghi của ngọn núi đá Cô Sơn có hình dáng hai ông tướng gờm nhau, bất động cùng hàng sĩ quân trùng trùng điệp điệp. Núi hổ, núi voi vờn nhau gầm gầm thét thét. Nên cứ vào mùa gió nồm, gió bấc thổi qua thạch trận khiến người nghe tiếng ai oán, tiếng voi gầm, thét…đủ thứ âm thanh lạ, kỳ quái làm lạnh gáy, rùng mình, nổi da gà…

Nhưng cảnh xưa nay còn đâu ? Than ôi ! La Hà thạch trận chỉ còn là ký ức. Những núi đá đã bị khai thác làm đường quốc lộ, công trình thủy lợi Thạch nham, chẻ đá xây dựng,… nên chỉ còn là phế tích.

La Hà thạch trận

Chất ô uế và lời nguyền của Cao Biền ở hàm rồng vẫn còn phát huy tác dụng ??? người Cẩm thành dù địa linh sanh nhân kiệt nhưng không phát huy được tiềm năng vốn có ? người xứ Quảng xấu xí, ăn hòn nói cục, thách đố, nghi kị, nhỏ mọn, cố chấp, ghen ghét…từ đây mà ra ?

Nhìn toàn cảnh xã hội và hệ thống lại, ta giật mình vì kẻ bàng môn tả đạo đã gieo rắt biết bao hệ lụy cho ông cha con cháu.

Ông buôn dưa lê, dưa gang ?

Tôi xin thưa quý vị, chuyện lịch sử phải có đầu có đuôi, có toát yếu chứ ? khỏi mất thì giờ vàng ngọc tôi xin nhập đề luôn.

Nếu các bạn tinh ý sẽ phát hiện Ban giám hiệu luôn cài cắm “bùa Cao Biền” từng khóa. Tương lai bạn trong tay ác quỷ môn kỹ thuật vớ vẩn của lớp 10, môn địa lý nhàm chán của mụ phù thủy lớp 11, môn vật lý của sa tăng vào mùa thu năm 1988.

Keng keng keng…

Keng keng keng…

Phản ứng yếu ớt của anh em trong giờ đổi tiết là lấp ló chơi trò trốn tìm với lão sa tăng.

Xuất hiện trên con Dame 50. Chủ nhân của con ngựa còm rosinate là lão trán dồ, đôi mắt cú vọ, mũi chim cắt, tai chuột chù, cằm nhọn như lưỡi giáo cắm trên khuôn mặt hình lưỡi cày, trong hình hài khô đét như Don quijote.

Xuất thần nhập thánh đứng trước lớp học tự bao giờ.

Cả lớp giật mình im phăng phắc

Nhìn lớp học như chuẩn bị cuộc chiến với những chiếc cối xay gió. Lão quắt mắt, hất hàm, miệng phát ra hơi tử thi “ai thò lò ngoài cửa đứng dậy nhanh ?”

Cả lớp im re, mồ hôi lạnh đổ từng hột.

Nhìn qua lớp một lượt, thây ma giọng lạnh lẽo “ông Quang Thái, Minh Nhựt, Mạnh Triết mỗi ông một con zero” (đám này sau đó bỏ quê hương đi đâu không rõ)

Cả lớp lầm bầm “lãng nhách, lãng xẹt”

Bóng ma thủ pháp cực nhanh. Vén hai tay áo lên tận vai, xốc lại cái quần, vuốt mái tóc hói, lột cái đồng hồ, vung tay đập xuống bàn nghe cái “rầm” mà hình bóng không lay động còn nhanh hơn cả Lucky-Lucke.

Anh em hoa mắt cả lên

Coi bộ hớp hồn, nhiếp thần xác được anh em, thây ma lay động tức khắc đã đứng trước “tổ quạ”, giọng quỷ dạ xoa “ông ở cõi trên kia lên bảng dò bài”

Cả lớp nhận ra ngay ông trời tóc tai, râu ria xồm xoàn.
Miệng lẩm bẩm, Thiên nói “vàng SJC sợ gì bão giá ?”
Lão truy hồn Thiên thuộc ro ro như cơm sườn.
Lão vặn sườn non “ông làm bài tập về nhà chưa ?”
Cả lớp hốt hoảng “trời ơi ! Thiên ơi !”
Lão nghiến răng “vàng giả về chỗ, giá zero”
Lớp bắt đầu biểu đạt thầm lặng cơn giận.

Lão nạt “Thiện Tâm lên bảng”

Tay trùm Nghĩa Lộ tự tin phóng lên

Thiện Tâm trả bài như nước chảy, mây trôi.

Lão nhắc bài tập.

Nét tự kiêu, Thiện Tâm đáp “chẳng những bài tập cũ, rảnh rỗi làm luôn bài chưa dạy”

“Mất dạy, xuống chỗ ngồi lãnh hai con zero” lão gầm gừ.

Cơn giận âm ỉ thiêu đốt anh em.

Lão phùng mang, trợn mắt “ai chưa làm bài tập tự giác đứng dậy”

Lát đác Hoàng Vũ, Ngọc Tuân, Văn Khiếu hùng dũng chịu lên bảng phong thần.

“Ngồi xuống, hai con zero mỗi người làm gương” lão the thé.

Lớp như tang tóc “ủa, đội tuyển vật lý thê thảm vậy sao ?”

Nở nụ cười “tiếu lý tàng đao” giọng khô khốc “những người ngồi kế nhau trong bàn tự kiểm tra lẫn nhau và tố giác”

Cha mẹ ơi ! Trời Phật Thánh Thần ơi ! Tình cảm của chúng tôi bị đem ra thử thách với loài quỷ sứ.

Lớp lao nhao “lẽ nào rạn nứt bởi thây ma quỷ quái này”

“Ăn ở thất nhân ác đức, đồ giống ôn dịch”

Ngày hôm nay là ngày tận thế

Cả lớp sân hận ngập trời

Thêm Đình Nam, Hùng Phương, Thái Chấn lâm trận (ai biểu học lệch chi, qủy ám là phải)

Hai tay ôm quyền, lão gằn giọng chia ly “ông đầu bàn chịu trách nhiệm hai con zero nếu không kịp đấu tố các thành viên”

Quang Vũ ngồi đầu bàn mặt hơi tái nhưng kịp ửng hồng. Từ Ân ngồi cạnh muốn ôm hôn chùn chụt và lòng biết ơn sâu sắc.

Lại thêm Đình Oai, Duy Vũ, Duy Uyên chết trận.

Lớp ức chế tận cùng sự bực bội.

Keng keng keng…

Keng keng keng…

Như giải phóng được năng lượng đè nén, cả lớp đồng loạt vỗ tay hoan hô, toàn bộ chị em đứng dậy mừng thoát nạn.

Lão tưởng chị em chịu phong thần nên điểm từng tên một và cho zero.

Khánh Anh, Minh Ánh, Lam Điền, Mây Hồng, Thu Thủy, Cam Ly, Phi Loan….

Chị em đưa bằng chứng đã làm bài tập ở nhà đầy đủ.

Bí đường lão kiểm tra vở sạch chữ đẹp, lỗi chính tả, dấu phẩy, dấu chấm xuống hàng.

Cả lớp cả bị thương một con zero, người tử trận hai con zero.

Bỗng một bóng người nhanh như cắt lọt tỏm vào lớp.

Lão quét mắt hỏi “tên gì ?”

“Dạ, Bùi Tá Tường”

“Làm bài tập chưa”

“Dạ chưa”

“ba con zero”

Thêm một zero tội cúp tiết.

Cả lớp đầu tù mù, ong ong, ngạt thở, hoang mang, người tụt, kẻ cao huyết áp.

Lão gập sổ điểm lại, vương vai, há miệng cười hô hố, mặt mãn nguyện.

Bất thình lình, mắt lão trợn ngược, người co giật, lảo đảo.

Thái Chấn la thất thanh “bùa Cao Biền, bùa Cao Biền”

Miệng lão ư ứ, nước mắt chảy ròng, đầu gật gật đồng ý.

Cả lớp đứng sựng người chẳng biết xử lý làm sao ?

Đình Nam thét oang oang, “cứu thầy, cứu thầy”

Anh em tỉnh người vội lao về phía thầy.

Hùng Phương bắt gió, Mây Hồng cạo lưng, Tá Tường đấm bóp (thời này, bệnh gì cũng sơ cứu như vầy)

Vượt qua tử thần trong cọng tơ, kẻ tóc, thầy hồi tỉnh, miệng niệm Nam mô, ánh mắt ân hận, tay xé sổ điểm lau mồ hôi lạnh như người mộng du (hành động biết phục thiện)

Ác mộng đã qua. Cả lớp hoan hỉ phóng thích rác rưởi của sân si vào sọt rác và tiêu hủy luôn sổ điểm (chính tay Tá Tường đốt thành tro rồi uống phi tang)

Duy Uyên triết lý “khi thấy thầy ân hận thì phải tha thứ, đừng tự ghim dây leo chùm gởi và dòng cảm xúc vào tâm, phải buông bỏ, bám ghì cảm xúc khổ đau, sân hận, giết chết cơ hội hưởng trạng thái an lạc, hạnh phúc.

Cả lớp vỗ tay rào rào.

Mây Hồng tiếp lời “những điều bất như ý diễn ra rất nhiều trong đời, đừng bận tâm, chỉ cần tâm niệm rằng “bùa Cao Biền” là nhánh cây đã mục hoặc chỉ là những dây tầm gởi thì không dại gì để nó sống trên thân cây Bồ Đề đang sung túc, để hưởng an vui hạnh phúc”

Lớp húyt sáo, la hét vang trời, thầy ứa nước mắt.

Tấn Thế nổi hứng ngâm nga:


Quá khứ không truy tìm 

Tương lai không hứa hẹn

Quá khứ đã qua rồi

Tương lai lại chưa đến

Chỉ có pháp hiện tại

Chính quán pháp ở đây

Do vậy hãy chánh tâm
Sống từng phút an lạc
Lớp hoan hỷ, hạnh phúc ra mặt
Vui sao, nước mắt thầy lại trào


Kể từ đó, các thành viên ưu tú 88 nhận diện và tháo gỡ được “bùa Cao Biền”. Sống hiểu biết, rộng lượng, hỷ xả và cảm thông. Mọi người có cơ hội nhìn nhau, ngồi lại nói với nhau những lời từ ái, giúp đỡ nhau chân thành và hít thở bầu không khí trong lành yêu thương của nền văn hóa Sa Huỳnh một thời đã từng rực rỡ.

Văn hóa Sa Huỳnh


Tết Dương Lịch, ngày 01 tháng 01 nảm 2013
Từ Đạt