Một ngày cách đây bốn mươi ba năm
mở mắt chào đời
Mặt trời của tôi là đôi quầng vú mẹ.
Sáng nay một sáng sương giăng nhè nhẹ
trời tiết xuân sao giá buốt tê người
MẶT TRỜI CỦA TÔI VỤT TẮT.
Ôi đã nửa đời người,đã được làm cha,
đã buồn đã vui đã yêu đã ghét
đã tuyệt vọng đã hả hê đã chân thành đã đểu cáng...
đã biết lẽ đời sinh kí tử qui...
Trong hương hoa trong bóng phật từ bi
Trong dòng người tiễn đưa như dòng suối
Tôi chợt hiểu tình thương không bao giờ là cuối
yêu thương vẫn trường sinh trong di ảnh mẹ cười.
(cảm xúc sáng nay,tiễn mẹ Đức về trời.)
Tấn Thế
Tấn Thế
Bác Khiếu đặt tựa GỬI HỮU ĐỨC nghe không ổn lắm.Hôm trước hơi vội,xin sửa lại 2 câu cuối:
Trả lờiXóaTôi hiểu yêu thương không bao giờ là cuối
Mặt trời vẫn lung linh trong di ảnh Mẹ cười.
Bài này không phải hay.. mà là quá hay.
Trả lờiXóaVậy tựa là gì ? .. < Mặt trời của tôi > ??
Tui nghĩ vầy bác Thien nè,vấn đề là mình cảm gì,viết gì...Ngay cả gửi lên blog tui cũng k quan tâm tựa là gì.tựa bác đặt cũng rất hay,cám ơn bác.Hẹn bữa nào làm bữa rượu,hát hò vài bài nghe chơi.
Trả lờiXóa