Hiển thị các bài đăng có nhãn minh đức. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn minh đức. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

5 Những Chuyện Tình của Sư Tỷ C1-88

Mới xuống núi tung bút lần đầu tiên (sau một thời gian dài lên núi ở ẩn dùi mài bút kiếm) đã bị minh chủ blog ngầm ngừ hăm doạ “treo bút”. Buồn gì đâu. Nhưng mà nghĩ lại bút khí của mình cũng mềm mại lả lướt ấm áp tình nguời lắm, mà sao ông nào ông nấy cũng cảm lạnh rên hù hù. Cảm thấy chơi vui quá, lần này ăn gan hùm xuống núi again. Mong Minh Chủ Blog nể tình ngày xưa tui hay tháp tùng bà Khánh Anh ra nhà ông “Ngắm Thạch Bích Tà Dương” mà đừng treo bút tui tội nghiệp. Hôm nay tui chợt nhớ tới Sư Tỷ của C1-88 và những chuyện tình “lãng xẹt” của bả. Tui là người thích những chuyện người thật việc thật nhưng vì những chuyện xảy ra lâu quá rồi, có thể trí nhớ của tui bị đảo lộn thứ tự thời gian, không gian một chút, mong quí vị bỏ qua cho. Vì hơi đụng chạm đời tư cá nhân nên tui xin được đổi tên hay dấu tên nhân vật khi cần thiết .

Tui học chung lớp với Sư Tỷ từ năm lớp 6 nhưng suốt những năm phổ thông, tình bạn giữa tui và Sư Tỷ cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, không thân mà cũng không sơ. Lớp 6 và 7 thì tui không nhớ rõ sư tỷ chơi thân với ai. Lớp 8 trở lên, thì Khanh Anh-Sư Tỷ là một cặp. Tui luôn là kẻ thứ 3, hay thứ 4, hay thứ 5,…. Cho nên những chuyện “Thâm cung bí Sử” của Sư Tỷ tui đều không biết rõ. Những gì tui viết ra đây chỉ là cảm nhận môt chiều chính tai nghe mắt thấy từ phía tui ra mà thôi. Sư Tỷ chưa bao giờ mở miệng tâm sự với tui điều gì.
Bắt đầu học kỳ hai của Niên học 88, mọi người đều đã bắt đầu sốt vó luyện thi đại học vào nước rút. Bạn gái lớp C1 rủ nhau ở lại trường học bài sau khi tan học. Lúc đầu thì tụi này cũng học hành nghiêm túc, nhưng sau đó thì bắt đầu “lãng xẹt”. Mấy bạn muốn làm “người mẫu” nên triệu thầy Hương (ở nội trú trong trường) chụp hình. Thầy Hương dạy văn nên chắc cũng có máu nghệ sĩ nên đạo diễn tụi này ôm hết gốc cây này đến gốc cây khác, hết ôm tượng ông Trần Quốc Tuấn tới ôm cột cờ, hết leo lên bàn đến leo lên cửa sổ, hết đứng thang lầu đến leo lan can, khi hết đồ để dựa để ôm thì ôm nhau,… nhờ vậy mà mới có rất nhiều hình cho các bạn coi đỡ nghiền bây giờ. Hết tiền chụp hình thì tụi này bắt đầu đi “tám” chuyện người khác (con gái nhiều chuyện là lẽ thường tình, không có gì phải cảm thấy xấu hổ phải không các bạn). Chuyện nhớ rõ nhất là những chuyện mấy ông lớp mình muốn chiếm Sư Tỷ làm của riêng. Đối với nhiều bạn bè trong lớp, Sư Tỷ đảm đang lo bao đồng mọi chuyện từ làm thủ quĩ, tới lên kế hoạch đi chơi vào các dịp nghĩ lễ, hè, đi thăm viếng thầy cô, gia đình bạn bè khi có chuyện, chuyện nấu nướng cho trại hè,… Cho nên ông nào mà muốn chiếm Sư Tỷ lúc đó thì đương nhiên không có kết quả tốt rồi. Lúc nào xung quanh Sư Tỷ cũng có một bầy “ Kỳ đà cản mũi” thì xơ múi được gì.


Đầu tiên phải nhắc tớ cặp Quang Vũ, Ngọc Chương. Hai ông này không biết có tình ý gì với Sư Tỷ không nữa, nhưng có một thời gian dài, bộ ba này học nhóm dữ lắm, nên tụi này nghi quá. Sư Tỷ đã chọn hai ông này một thời gian dài, hất cẳng đám bạn gái bọn tui ra ngoài. Tụi này tức lắm nhưng đã tiên đoán được ‘trong tình trường thì có ai mà nhường nhịn nhau’, nếu hai ông này nếu có ý gì thì cũng sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau thôi, cho nên tui này chỉ ngồi chờ xem hạ màn. Cuối cùng thì màn cũng hạ. Ông Quang Vũ buồn đời đi lên Flei Ku ở ẩn mấy năm, chiều chiều ra rừng ngắm mấy em gái Flei Ku má đỏ hây hây tắm suối (chi tiết này thật 100% chính miệng Quang Vũ kể lại sau này). Ở nhà Sư Tỷ đồng lòng trắc ẩn đã thu gom sách bút luyện thi đại học và những vật dụng cần thiết (even underwear) tiếp tế lên cho Ổng. Nhờ mấy em Flei Ku rửa mặt, rửa tim, rửa óc nên mấy năm sau ông Quang Vũ ung dung cầm vé Vô Đại Học Kiến Trúc. Ông Chương thì cũng bỏ xứ đi biệt tích một thời gian dài. Hết Bách Khoa Đà nẵng, tới Cao học Thái Lan, rồi đi Tu nghiệp ở Mỹ (cứ thất tình là bỏ đi nước ngoài sao nghe giống phim bộ Hàn Quốc quá). Trước khi lớp mình có Blog, tui có nói chuyện với Sư Tỷ, Sư Tỷ có nói mười mấy năm rồi chưa gặp lại Chương. Coi bộ ổng muốn tránh Sư Tỷ. Sỡ dĩ tui nói tên ra của hai ông này vì hai ông này có “ hình tích” rõ ràng và chuyện hai ông này mọi người đều biết rõ. Còn mấy nhân vật còn lại tui xin được dấu tên cho kỳ bí.

Bữa đó, xóm nhà lá tụi tui ở lại trường sau giờ học như thường lệ thì nhận được tin từ nội gián rằng Sư Tỷ mới nhận được những bài thơ tình lã lướt. Tụi này bắt đầu cảm thấy nóng gan và nóng lòng. Bác sư phụ này mà ra tay đánh lẻ, mà đánh du kích như vầy thì có lẽ Sư Tỷ sẽ xiêu lòng mất. Tụi này lên kế hoạch phá hôi. Thật ra sư phụ này rất yên lặng và hoà đồng trong lớp. Thiệt tình rất khó mà phá ông ta. Khi thương thì “trái ấu cũng tròn”, nhưng khi cảm thấy “ghét ghét” thì chuyện gì tụi này cũng dám làm. Thế là tụi này khai bút chiến. Lúc đó Hồng Thảo làm chủ biên ghi lại hết mấy bài thơ con cóc lúc đó (không biết Hồng Thảo có còn giữ cuốn sổ này không vậy?). Trong đám lúc đó chẳng có cô nào có bút lực hay bút khí đáng kể. Dụm 5, 6 cái đầu lại cả buổi cũng chỉ được vài bài thơ “con cóc” rất èo uột. Vậy mà lúc đó cũng hãnh diện lắm, ghi đầy bảng đen, ám chỉ trực tiếp tới sư phụ. Hy vọng sang ngày hôm sau sư phụ đọc được mà từ bỏ ý đồ đen tối. Nhưng sư phụ này thiệt cao tay ấn, ổng không có phản ứng gì, hay ổng có phản ứng nhưng làm mặt lạnh như không có gì xảy ra, làm tụi này không thể đoán già đoán non gì được hết. Độc chiến hoài cũng chán, cuối cùng thì tụi này cũng miệt mỏi buông bút, phó thác số mệnh cho Sư Tỷ định đoạt. Cho đến bây giờ, thật sự tui cũng không biết rõ sư phụ này có sơ múi được gì không nữa.
Một bài thơ “con cóc” mà tụi này làm lúc đó phá ổng tui cũng còn nhớ:
“Một người thấp bé
Nhất ở lớp tôi
Mặt hay nhăn hoài
Là ‘ Người Lớn’ đó
Bạn bè trong lớp
Đối với bác ta
Là bọn trẻ rù
Rầy rà Bác miết”

(Good hint cho các bạn đoán ổng là ai)

Nhân vật kế tiếp càng bí hiểm hơn và rất ít người trong lớp biết chuyện này. Ông này thì mặt mũi rất hiền lành, hay cười mỉm chi cọp, thân hình thì ốm yếu. Có lẽ ổng dùng “ưu diểm” này của “body” để ra chiêu. Cứ xuống nhà Sư Tỷ chơi hay học nhóm là ổng bị trúng gió, mặt mũi tái xanh. Không biết ổng trúng gió thiệt hay trúng gió giả. Đường nào thì tụi này cũng đè ổng ra cạo gió bầm tím từ đầu tới chân. Ổng nằm im bất động, không biết vì “phê quá” hay “đau quá”. Tụi Tui nghi ông này lúc đó đang hát bài “Tình Đơn Phương” với Sư Tỷ. Ổng “ nhát" quá không dám nói gì, chỉ dùng chiêu này “nói hộ tình yêu”. Nhưng chiêu này chỉ có thể thu phục được nhân từ của bả, làm sao mà có thể thu phục được trái tim. Ổng trúng gió vài lần rồi thì cũng bỏ cuộc. Nhưng “tà chiêu” mà ông dùng lúc đó bây giờ ông phải trả giá theo luật nhân quả. Nghe nói bây giờ ổng phải làm bác sĩ ngày ngày đi săn sóc người bịnh.

Nhân vật cuối cùng mà tui muốn kể ra đây thì càng hiểm hơn, biết mua chuộc lòng người và dùng địa thế hiểm ác. Tụi tui lúc nào cũng tháp tùng Sư Tỷ vậy mà ổng lấy được lòng Sư Tỷ lúc nào tụi tui cũng không rõ. Chỉ nhớ rằng Sư Tỷ hay mượn cớ rủ tụi tui lên nhà ổng chơi hay mượn sách vở gì đó. Lên nhà ổng, thì tụi này lúc nào cũng được tiếp đãi ân cần, bánh trái đầy đủ (có lẽ thức ăn đã làm mờ mắt tụi tui). Có lần học nhóm hay tới chơi ở nhà Sư Tỷ, chỉ có mình ổng là con trai, còn lại là 4 hay 5 đứa con gái gì đó. Thình lình, mấy con ủn của nhà Sư Tỷ đói bụng la hét ầm ĩ, Sư Tỷ xuống nhà bếp cho tụi nó ăn (Thời đó kinh tế khó khăn, cho nên rất nhiều nhà “ tăng gia sản xuất “ngay trong nhà bếp của mình). Sư Tỷ đi hơi lâu và ông này cũng biến đâu mất. Mấy đứa còn lại tán dóc một hồi rồi cũng muốn về. Tui muốn đi nhà vệ sinh nên đi xuống nhà bếp. Đẩy của nhà ngang, tui thấy cảnh ngằng co, hình như ổng muốn nắm tay Sư Tỷ mà bả không cho. Thấy cảnh đó, tui cũng bị nín luôn, mặt mũi tái xanh chạy biến luôn. Thế là tui biết thêm môt bí mật. Không biết ông này cũng hát bài “ tình đơn Phương” hay được Sư Tỷ chiếu cố chút đỉnh.


Gần 25 năm trôi qua, ngồi coi lại hạ hồi kết thúc, tui đoán được chắc lúc đó Sư Tỷ như “O du kích dương cao súng”, ‘fireback’ lại mấy ổng, nên ông nào sau đó cũng có triệu chứng ‘broken heart’. Đây là cảm nghĩ của tui, còn sự thật chỉ có người trong cuộc mới cho được .

Võ Thị Minh Đức

Cùng tác giả:


Bạn Xưa… Xưa Như Chuyện Cổ Tích
Ngày Xưa Thân Ái… Có Bàn Chân Khẽ Chạm Bàn Chân

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

7 Bạn Xưa… Xưa Như Chuyện Cổ Tích

Từ ngày đọc tin về Thanh, mình thường nghĩ về Việt Nam. Thương xót cho người bạn học kém may mắn của mình. Lục tìm trong ký ức ngày xưa, những kỷ niệm vui cũng như buồn hình như đã nhạt nhoà, không nhớ được chuyện nào rõ ràng. Mình ước gì có một chút khiếu văn chương như Hồ Từ Ân để có thể trải lòng mình một cách sôi động hào hứng. Sáng nay tự nhiên giật mình tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng, mắt ráo hoảnh, không thể ngủ trở lại được, lên mạng check email, nhận được tờ “lưu ảnh lưu bút” bất hủ ngày xưa. Thế là ký ức năm nào cứ vùn vụt lướt qua trong đầu, mà là toàn những chuyện có gương mặt của Thiên trong đó. 

Chuyện bắt đầu từ rất xa xưa, có lẽ lúc còn học lớp 2, hay 3 gì đó. Chị Huệ của Thiên và chị Tâm của tui học chung một lớp và cũng rất thân nhau. Chị Tâm thường dẫn tui xuống nhà chị Huệ chơi, lúc đó tui mới biết Thiên. Nên nói rằng tui biết Thiên từ lúc còn “ mặc quần xà lỏn” là không ngoa chút nào. Mà hình như có nhiều lúc tui thấy Thiên không mặc quần chạy lòng vòng với mấy đứa em trong nhà nữa thì phải (Có lẽ “thiên cơ” đã bị lộ, cho nên sau này tụi mình chưa bao giờ phải lòng nhau). Mặc dù học chung trường Trần Hưng Đạo,nhưng luôn học khác lớp. Đến lớp 4 thì Thiên, Chương, Bình Minh (Giờ làm Nha sĩ ở San Jose, USA) và tui vô đội học sinh giỏi toán của trường, nên thường xuyên đi học bồi dưỡng toán thêm vào buổi chiều với nhau, có lẽ vì vậy mà trong tờ ” lưu ảnh lưu bút” ngày xưa, tui viết “ 9 năm học chung lớp”. Không biết Thiên, Chương có biết tụi mình có một tấm hình chụp chung của đội học sinh giỏi toán hồi đó không. Anh họ của tui (Võ Đình Trung trong đội học sinh giỏi toán Lớp 9) có tấm hình đó. 

Rồi lên cấp 2, 3. Thiên, Chương và tui đều chuyển qua học chung lớp Chuyên Toán thì hầu hết các bạn trong lớp cũng biết rồi. Thiên thì có rất nhiều năng khiếu đặc biệt (đàn, hát, vẽ, kịch câm,…). Thiên như một ngôi sao sáng chói, lúc nào cũng có rất nhiều bạn bè và mấy em vây quanh. Còn tui chỉ là một nguời bạn rất nhạt nhoà trong lớp, vậy mà tui cũng có đuợc một tấm hình chụp chung với Thiên thật là hãnh diện. Tui cũng còn giữ tấm hình này. Cám ơn Thiên cũng trân quí tấm hình đó. Mà đọc lại những dòng lưu bút ngày xưa của mình, sao tui cũng cảm thấy "nổi da gà" quá. Còn nhỏ mà sao tui thích dùng “big words” quá, nhưng “đọc văn sẽ thấy người”. Có lẽ lúc đó tui đã linh cảm được những thử thách cuộc đời sẽ chờ đợi mình. 

Những năm sau khi rời xa mái trường TQT, tui vẫn còn có nhiều cơ duyên gặp gỡ Thiên nhiều nhất trong đám bạn trai của lớp. Một kỷ niệm khó quên là lần đi chơi Sài gòn lần đầu tiên với bạn bè sau khi dự thi đại học. Thời đó nhà Ngoại tui chưa có “home phone” hay “cell phone”. Tui cũng không nhớ rõ bằng cách nào mà bạn bè có thể liên lạc nhau được. Tui chỉ nhớ bữa đó, Thiên và Hồ Anh Tùng gõ cửa nhà Ngoại tui. Giữa đất Sài Gòn xa lạ mà gặp được bạn hữu tui mừng vô cùng. Hai bạn còn rủ tui đi chơi. Tui cũng không nhớ rõ đi chơi liền sau đó hay qua ngày hôm sau mới đi. Chỉ nhớ rằng 6 đứa (Thiên, Tùng, Tuân, Oanh beo, Khanh Anh va Tui – hy vọng ký ức của tui không nhớ sai về gương mặt của 5 người bạn này) đèo nhau trên 3 cái xe đạp xuống bến Bạch Đằng chơi. Bữa đó ngồi trên ghế đá ở Bến Bạch Đằng tán dóc và coi ông đi qua bà đi lại. Tụi này còn bị mấy chú nhóc bán kẹo gum dọa nạt bắt mua kẹo. Cũng may nhờ có mấy bạn trai bên cạnh, nên tụi nó cũng không dám làm gì . Các bạn trai còn hùn tiền đãi các bạn gái kem Bạch Đằng nổi tiếng thời đó. Có lẽ đó là ly kem tui cảm thấy ngon nhất trong đời. Cho tới bây giờ, tui đã được ăn rất nhiều hiệu kem nổi tiếng của nhiều quốc gia khác nhau, tôi vẫn không tìm lại đuợc cái cảm giác khoái khẩu của lần đó. 

Rồi hình như cả đám 6 đứa đều thi rớt đại học năm đầu. Trong năm kế tiếp luyện thi đại học, tui cũng có nhiều dịp gặp gỡ lại Thiên ở gác trọ của nhà bà con của Hồ Anh Tùng. Rồi thì Thiên vào ĐH Kiến Trúc năm sau đó. Thằng Huy em tui cũng thích thi vô Kiến Trúc. Thế là tui tìm liên lạc Thiên để Thiên giúp đỡ Huy. Cảm ơn Thiên nhiều lắm đã giúp đỡ Huy tận tình lúc đó. Tình bạn giữa tui và Thiên vẫn hồn nhiên vô tư như thuở nào. 

Cám ơn Thiên và Thái Chấn đã tới nhà tui chở tui đi họp lớp năm cuối cùng khi tui còn ở Việt Nam. Bữa đó, Tui cũng thích đi họp lớp lắm, nhưng một phần tui không biết nhà trong vườn của Dương Anh Quân, một phần nhà tui lúc đó chỉ có 2 cái xe đạp mà mấy đứa em tui lấy đi chơi mất. Cho nên sự quan tâm của hai bạn tới tui thiệt là vô giá. 

Khi biết chắc mình sắp phải rời xa Việt nam, tui có tìm tới KTX của Thiên để chào tạm biệt. Thiên vẫn hồn nhiên vô tư đòi đãi một chầu bia. Tui thì thiệt thà cười trừ. Thiệt tình lúc đó tui thiệt nhà quê lắm, chưa biết uống bia là gì, làm sao biết đãi người khác. Hồi đó mà Thiên đòi đãi Chè thì tui hiểu ngay. Món nợ tình thân với Thiên làm tui áy náy mãi mấy năm sau đó. Nhưng rồi “xa mặt cách lòng”, tui hoàn toàn quên đi tất cả để hoà nhập vào quê hương mới. 

Cám ơn Thiên đã gợi lại cho tui ký ức năm nào. Hy vong bạn vẫn còn giữ được nụ cười hồn nhiên vô tư. 

Hy vọng mình sẽ có duyên gặp lại. 

Thân Tặng Phan Ngọc Thiên. 

MDTV