Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

1 MÙA TRÂM CHÍN ĐÃ XA

[Nguyễn Thị Mây Hồng]


Mình lại lặn lội lên thăm bạn là có lý do, không phải chỉ vì nhớ những mùa trâm chín ...
Một đêm bạn nằm ôm con, ngày nào cũng ngủ bên cạnh con vậy mà hôm nay bạn thảng thốt nhận ra rằng sao con mình lại gầy nhanh đến thế. Vòng tay ôm quanh cơ thể con ngày nào trở nên quá rộng, cổ tay cổ chân mũm mĩm bây giờ nhỏ bé, lạc lõng trong bàn tay bạn. Mắt con trũng sâu. Rồi bạn hoảng hốt khi con sụt những 5 kg lúc nào mà bạn không hay. Mãi mê với công việc, phòng khám từ khi nào bạn đã quên mất con tồn tại, đứa con trai duy nhất mà bạn phải khó khăn như thế nào mới sinh được.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

1 KHI NÀO BẠN MUỐN VỀ THĂM CHA MẸ NHẤT ?

[Trần Thị Minh Ánh sưu tầm gởi đến blog]

Mỗi khi cha mẹ gọi điện hỏi: “Khi nào về hả con?”, tôi đều trả lời bâng quơ: “Khi nào được nghỉ ạ”, “Dạo này việc học bận quá, đợi bao giờ con rảnh ạ”, “Tháng sau con về nhé!”… Nhưng thực tình những lúc khó khăn nhất, buồn bã nhất, đau khổ nhất, tôi mới nghĩ đến chuyện về thăm nhà.

Chỉ những lúc gặp trắc trở, bế tắc, không tìm được lối ra, chúng ta mới nhớ đến việc trở về với cha mẹ, với mái nhà thân yêu, với nơi mà lúc nào cũng che chở và ôm ấp ta như một đứa trẻ. Còn những lúc mọi việc đều thuận lợi, công việc, học hành đều ổn thì chúng ta sẽ chẳng nhớ nhà đâu. Những ngày bình thường, chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân, đi chơi với bạn bè, hẹn hò với người yêu, hay đơn giản là lên mạng chat chit, còn chuyện về thăm nhà thì sẽ không nghĩ đến. Bởi lúc đó chúng ta cảm thấy như thế là thoải mái, là thảnh thơi.

Khi bị sếp mắng, khi công việc không giải quyết được, khi gánh nặng "cơm áo" đè lên đôi vai, khiến chúng ta mệt nhoài, khi học hành, thi cử với kết quả không mong muốn, thì chúng ta mới gọi điện về cho cha mẹ, mới trở về để quên hết những phiền lòng, quên hết những toan tính ngoài xã hội.

Khi bị bạn bè "bán đứng", bỏ rơi, khi tình yêu gặp trục trặc, khi đi qua một mối tình, chúng ta đau khổ, chúng ta cần một nơi để chữa lành vết thương lòng, chúng ta mới nghĩ đến chuyện về thăm nhà. “Mẹ ơi, hôm nay con về nhà nhé?”, và đầu dây bên kia sẽ là “Ừ con về đi, mẹ nấu cơm phần rồi đấy”, chúng ta về nhà lúc này không phải vì chúng ta được nghỉ, vì chúng ta rảnh rỗi, mà đơn giản vì chúng ta cần được yêu thương.

Với những người đi học, đi làm xa nhà, thì số lần gặp cha mẹ trong cuộc đời này chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Người chỉ về được dịp hè, người về được dịp Tết, thậm chí có người vài năm mới về một lần. Tôi đã từng đọc được ở đâu đó, có người nói rằng: "Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp". Rồi chúng ta sẽ về đâu khi mái nhà ấy không còn cha mẹ nữa, chúng ta sẽ “dưỡng thương” thế nào khi trở về mà không có ai mừng vui, rạng rỡ, chăm sóc ta như một đứa trẻ thơ?

Vậy mà chúng ta nhiều khi ích kỷ chỉ sống cho bản thân mình, mặc định sự yêu thương của cha mẹ dành cho ta là trách nhiệm, là nghĩa vụ. Thế đấy, chúng ta luôn về nhà với một tâm trạng thất bại nhất. 

Hãy dành cho ba mẹ, những người đã cả đời hi sinh vì con cái những khoảng thời gian ý nghĩa, những chuyến trở về đầy bất ngờ và chẳng vì điều gì khác ngoài lí do "Con nhớ nhà, con về chơi để ba mẹ đỡ buồn và gia đình mình sum họp".

Các bạn ạ, về nhà thôi !

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

2 VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA

Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút.
***
Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học. Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.
Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.
Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"...
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.
- Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!
Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:
- Giúp tôi một tay đi!
Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông:
- Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!
Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay!
Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12 tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.
- Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.
Và ông nghe tiếng trả lời:
- Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà...
14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố tớ sẽ đến cứu chúng ta".
Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.

[Sưu tầm]

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

0 Than phiền...

Hé-lô bà con,

Lâu quá trên blog (online) không có gì mà gặp nhau (offline) cũng không thấy gì luôn.
Bà con có ai có nhả ý hay sáng kiến gì không ???

P/S: Nghiệm lại thấy ăn chồn xui thiệt - hehe - sorry bác Vinh.

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

1 Siêu toán

<Phan Ngọc Thiên gởi đến blog>

2 Chương trình từ thiện Quảng Ngãi

Hi all,

Tiếp theo Thư cảm ơn sau chương trình Di linh, lớp mình có thư ngỏ cho chương trình từ thiện: Quảng ngãi quê mình - Tết Giáp Ngọ 2014. Mình thấy thời gian còn dài nên chưa khuấy động, sáng nay bạn Uyên C6 đã chuyển cho mình 1 triệu đóng góp... 
  • Nhờ các bạn cùng phối hợp triển khai sớm:
  • Khiếu thiết kế 1 chỗ trên blog cho chương trình
  • Ánh update đóng góp... 
  • BCH Quảng ngãi cùng Yến và các bạn nghiên cứu sẽ làm gì: vùng nào? thành phần? chương trình?...
Các bạn Quảng Ngãi cứ thiết kế chương trình dự kiến, gửi mọi người, mọi người sẽ bổ sung ý kiến. BS. Phương, người đã sống trên miền núi trong thời gian dài, hiện đang tham gia trong tổ chức từ thiện tại SG... sẽ có nhiều đóng góp ý tưởng... Mọi người đều có việc riêng của mình, nhưng Ánh nghĩ vẫn có thể dành thời gian, công sức một chút, mỗi người một tay nha các bạn... 

Thân, 
Minh Ánh

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

0 Video 25 năm - phần 4

Phần này mọi người sẽ có cơ hội diện kiến "Hồng Thảo" và "anh Dũng - KA"


<Còn nữa>

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013