Trong sự dằng xé của những mâu thuẫn
Về đàng trí tuệ và tính tình
người Việt Nam có cả các tính tốt và các tính xấu. Đại khái trí tuệ
minh mẫn, học chóng hiểu, khéo chân tay, nhiều người sáng dạ, nhớ lâu lại có
tính hiếu học, trọng sự học thức, quý sự lễ phép, mến điều đạo đức.
Tuy vậy vẫn hay có tính
tinh vặt, cũng có khi quỷ quyệt, và hay bài bác nhạo chế. Thường thì nhút nhát
hay khiếp sợ và muốn sự hoà bình, nhưng mà đã đi trận mạc thì cũng có can đảm,
biết giữ kỷ luật.
Tâm địa nông nổi, hay
làm liều, không kiên nhẫn, hay khoe khoang và ưa trang hoàng bề ngoài, hiếu (1)
danh vọng, thích chơi bời, mê cờ bạc. Hay tin ma tin quỷ, sùng (2) sự lễ bái
nhưng mà vẫn không nhiệt tín (3) tôn giáo nào cả. Kiêu ngạo và hay nói khoác nhưng
có lòng nhân, biết thương người và hay nhớ ơn.
(1) ham thích
(2) chuộng, hâm mộ
(3) tin một cách mãnh liệt
Trần Trọng Kim
Việt nam sử lược, 1925
Cái hay lẫn với cái dở
Về tính chất tinh
thần, thì người Việt Nam đại khái thông minh, nhưng xưa nay thấy ít người
có trí tuệ lỗi lạc phi thường.
Sức ký ức thì phát đạt lắm, mà
giàu trí nghệ thuật hơn trí khoa học, giàu trực giác hơn luận lý (1).
Phần nhiều người
có tính ham học, song thích văn chương phù hoa hơn là thực học, thích thành
sáo (2) và hình thức hơn là tư tưởng hoạt động.
Não tưởng tượng thường
bị não thực tiễn hoà hoãn bớt, cho nên dân tộc Việt Nam ít người mộng tưởng,
mà phán đoán thường có vẻ thiết thực.
Tính khí cũng hơi nông
nổi, không bền chí, hay thất vọng, hay khoe khoang trang hoàng bề ngoài, ưa
hư danh và thích chơi cờ bạc.
Não sáng tác (3) thì ít,
nhưng mà bắt chước, thích ứng, dung hoà thì rất tài.
Người Việt Nam lại rất
trọng lễ giáo, song cũng có não tinh vặt, hay bài bác chế nhạo.
(1) tự nhiên cảm thấy hơn
là do suy luận mà biết
(2) những gì đã trở thành lối mòn
(3) nói theo cách nói hiện thời, tức
“sức sáng tạo “nói chung
Đào Duy Anh
Việt nam văn hóa sử cương,
1938
Nhiều thói xấu vặt tạo nên nỗi bất hạnh
lớn
Tính thiếu lo
xa;
sự đam mê vô độ cờ bạc
và lòng tin ngây thơ vào sự cứu giúp của may rủi và cúng lễ;
những sự kình địch
giai cấp nẩy sinh từ những phân biệt giả tạo;
đầu óc thích kiện cáo làm cho hai
kẻ láng giềng chống lại nhau vì một mảnh đất cỏn con hoặc vì một phần đồ
cúng chia không đều;
các vụ tranh chấp
liên miên vì đất công;
sự thụ động trước
những yêu sách quá đáng của bọn cho vay…
— đó là
những nhân tố làm trầm trọng thêm tình trạng khốn khổ của những gia đình
làm ruộng.
Những hậu quả này – nẩy sinh
từ truyền thống — ngày xưa còn chịu đựng được nhờ mật độ người ổn định, nay trở
thành một gánh nặng cứ mỗi năm một nặng thêm, do dân số tăng lên nhanh
chóng.
Nguyễn Văn Huyên
Vấn đề nông dân Việt Nam ở Bắc Kỳ,
1939
Không theo cái gì tới cùng
Tôi tin rằng đất Đại Cồ Việt
ta là cái đất cằn cỗi, những lý thuyết và tư tưởng đâu đâu, tốt đẹp thế nào mặc
lòng cũng cứ đến đây là thành thối nát. Tôi không tin dân An Nam ta lại có nổi
một điều tín ngưỡng nào, một quan điểm chắc chắn gì. Bởi thế con người Âu hoá
cực đoan ấy chỉ Âu hoá được ở cái lỗ mồm mà thôi. Và than ôi! suy một người ra
ngàn người, suy một sự ra vạn sự.
Vũ Trọng Phụng
Từ lý thuyết tới
thực hành (1), Tao đàn 1939
(1) Đây là tên một truyện ngắn của Vũ Trọng
Phụng, trong đó kể về một nhân vật nói một đằng làm một nẻo, tuyên truyền cho
một quan niệm mới nhưng sống thì hoàn toàn ngược lại.
Cái gì cũng giả, trừ bọn ăn cướp
Đọc báo hàng ngày,
thỉnh thoảng lại thấy xã hội Việt Nam sản ra những bọn người giả. Giả mật thám,
giả lính đoan, giả làm người của sở nọ sở kia. Hạng người nào cũng có kẻ giả,
trừ ra một bọn ăn cướp.
Có lẽ trong
các thực đơn của thế giới, không đâu có nhiều món giả bằng nước An Nam. Cũng
thì một miếng thịt, người ta bầy ra đủ trò: nấu với tiết gọi là giả trâu, nấu
với giềng mẻ gọi là giả cầy, nấu với hành răm gọi là giả chim, nấu với đậu nghệ
gọi là giả ba ba, đốt đi rồi bóp với thính đỗ tương thì lại bảo là giả dê.
Đồ ăn là thứ sẽ ăn
vào miệng, hễ qua hàm răng thì nó là lợn hay trâu, hay gì gì nữa, cái lưỡi sẽ
biết tức thì, thế mà chúng ta cứ làm giả, thì có khác chi xúi giục nhau rằng:
trên đời không có cái gì mà không giả được? Cái nạn nhiều hạng người giả từ đấy
mà ra
Ngô Tất Tố
Thờì vụ, 1938
Trì trệ bế tắc
Luôn luôn bị áp bức về
kinh tế và chính trị, cuộc sinh hoạt tinh thần của người Việt thường lẩn cả vào
trong tâm tưởng nên cảm giác có vẻ chậm chạp và sức phản ứng của tình cảm
và tư tưởng không mau lẹ.
Tính ưa hư danh – phản ứng của
xã hội đẳng cấp — là một tật phổ thông của người Việt Nam hằng cố gắng tìm vượt
lên trên địa vị hiện tại của mình.
Tật cờ bạc — kết quả của óc tư
hữu tài sản bị nghẹn lối – do cuộc sống chật hẹp gây nên cũng
là một tật phổ thông. Cờ bạc vẫn gieo những ảo tưởng giàu sang vào đám dân
chúng rời rạc không còn đủ tin vào sức cố gắng hay tinh thần chiến đấu
của mình mà chống nạn nghèo đói nữa.
Lương Đức Thiệp
Xã hội Việt Nam, 1944
(… ) Phong trào ở nước ta, bất
cứ phong trào gì, đều có một tính chung là nông nổi, chỉ hời hợt bề ngoài. Cái
mà chúng ta thiếu nhất là sự sâu sắc. Bởi ta không chịu phân tích và suy xét kỹ
nên bất cứ vấn đề gì chúng ta cũng không biết được rõ ràng và chu đáo, biết một
cách thấu suốt.
Chúng ta có cái đời sống bên
trong rất nghèo nàn và rất bạc nhược. Những tính tình phong phú, dồi dào hay
mãnh liệt chúng ta ít có. Chẳng dám yêu cái gì tha thiết và cũng chẳng dám ghét
tha thiết, lòng yêu ghét của chúng ta nhạt nhẽo lắm. Chúng ta đổi lòng tín
ngưỡng sâu xa ra một tín ngưỡng thiển cận và nông nổi, giữ cái vươn cao về đạo
giáo của tâm hồn xuống mực thước sự săn sóc nhỏ bé về ấm no.
Thạch Lam
Theo dòng, 1941
Qúa thiết thực hóa tầm thường
Người Việt không quan
niệm cái gì thái quá.
Từ cung điện lăng tẩm của vua chúa
đến đền đài miếu mạo của dân gian, mọi thứ đều khuôn theo sở năng kinh tế
và xã hội.
Khuôn khổ chùa Đế Thiên Đế
Thích và thành Đồ Bàn đều ra ngoài trí tưởng tượng.
Về học thuật cùng tư tưởng
không có chủ nghĩa siêu hình nào.
Vật lộn với cuộc sống quá eo hẹp
hàng ngày nơi đồng ruộng hoặc miệt mài vào sách thánh kinh hiền, người ta
ít rảnh thời giờ theo cuộc suy tưởng triền miên. Cũng vì thiết thực mà người
Việt tín ngưỡng để rút phần lợi ích thiển cận của tôn giáo tại ngay kiếp này
nhiều hơn là mong linh hồn được giải thoát mãi tận kiếp sau.
Lương
Đức Thiệp
Việt Nam tiến hoá sử, 1944
Thụ động, bất lực, buông xuôi
Họ cày ruộng, chân lội trong
bùn, có khi phải ngâm mình trong nước. Có những người đi cả ngày đường chỉ
cốt kiếm một gánh củi khô. Nhưng tình trạng nhân công dư dật thường khiến
con người lười nhác. Họ trở nên vô tâm và hay cãi cọ. Rất nhiều chứng tật
khác nhau, những vụ rắc rối về hành chính, những vụ xung đột vô cớ, được dịp
nảy sinh và kết quả là bất công lại chồng chất thêm.
… Môi trường làm sa sút
sức khoẻ và tác động chẳng kém tới tính chất người Việt. Sức nóng thường xuyên
làm cho thần kinh uể oải và con người dễ buồn ngủ. Không phải là hoàn toàn vô
lý khi bảo rằng nhược điểm lớn nhất của con người nơi đây là lười biếng, hoặc
ít nhất là cái khuynh hướng buông trôi, thây kệ mọi việc.
Nguyễn Văn Huyên
Vấn đề nông dân Việt Nam ở
Bắc Kỳ, 1939
Cảm tính nặng hơn lý tính
Nói chung người Việt có
chất nghệ sĩ nhiều hơn chất khoa học. Nhạy cảm hơn là có lý tính. Yêu thích văn
học và trang trí. Đa số chỉ mơ ước nghề làm quan là con đường đã vạch sẵn,
không đòi hỏi nhiều cố gắng độc đáo, mà lại đem đến nhiều vinh hiển
Chẳng có mặt nào của tính cách
người Việt lại không có mặt bù lại, và không gợi ra ngay tức khắc một bằng
chứng ngược lại. Chúng ta đã nói về tính biếng nhác và sự uể oải của người
Việt, nhưng người ta chẳng thấy nơi nào trên thế giới một dân tộc cần cù như
vậy, và những người lao động sẵn sàng làm những công việc nặng nhọc trong khi
chỉ nhận được số tiền công rẻ mạt đến như vậy.
Chúng ta cũng đã nói về tính phóng
túng bông lông và mơ mộng của người Việt. Thế mà chúng ta lại cũng dễ dàng khám
phá ở người dân nơi đây một đầu óc thực tế lạ lùng, nó quyết định chiều hướng
tâm hồn người nông dân và trở nên một vũ khí lợi hại trong tay những người thợ
mỹ nghệ.
Nếu tính hay thay đổi là đặc tính
của người Việt thì ta cũng phải ngạc nhiên mà nhận xét rằng trong bọn họ có một
số kẻ là những tay dai dẳng và bám riết người ta khi xin xỏ; là những kẻ sính
kiện tụng không ai địch nổi; là những học sinh sinh viên quyết chí săn đuổi
bằng được bằng cấp.
Nguyễn Văn Huyên
Văn minh
Việt Nam,1944
Biếng nhác, vô cảm, lẩn tránh
Hiện tượng quá đông dân và thường
xuyên thiếu việc làm khiến cho nhiều người có tâm lý sống ngày nào biết ngày
ấy. Ở thôn quê, những kẻ có chút tiền bạc hoặc có đủ ruộng chỉ còn thích ăn
không ngồi rồi.
Xét về phương diện tinh thần, xu
hướng biếng nhác này càng trầm trọng thêm bởi một nền giáo dục cổ lỗ và chưa
bao giờ có phương pháp. Thành ra có sự lười biếng về trí óc, có xu hướng dễ
dàng chấp nhận hết thảy và bắt chước hết thảy.
Sau khi chất đầy trí nhớ các
loại kinh sách, nhà nho xưa kia chẳng còn nghĩ đến chuyện trau dồi trí tuệ nữa.
Họ thường già trước tuổi. Hoặc là họ nhẫn nhục chịu đựng cốt không để ai đó do
ganh ghét mà kiếm chuyện lôi thôi. Hoặc là họ sa vào thói chơi ngông đôi khi
cũng tinh tế đấy, nhưng dễ làm cạn kiệt cái năng lực phát minh cũng như năng
lực lập luận khoa học.
… Có những nhà quan sát
nước ngoài nhận xét người Việt hay trộm cắp và dối trá. Trong một thời gian
dài, người dân nước này chỉ được nhận một nền cai trị kém cỏi, trong đó thấm
sâu chính sách ngu dân. Cá nhân con người luôn luôn bị săn đuổi, họ buộc phải
bao quanh mình một tấm màn bí mật. Làng xã cũng vậy, trong quan hệ với chính
quyền trung ương, họ cố giữ lấy một thái độ nếu không độc lập thì cũng ương
bướng bất phục.
Nguyễn Văn Huyên
Văn minh Việt Nam, 1944
Nền văn hoá của kẻ yếu
Hình như sống dưới cái
bóng của cái khối văn hoá Trung quốc, sừng sững ở bên mình như cả núi Thái Sơn,
văn hoá chúng ta chỉ cố sức để man diên (1) ở trên mặt đất chứ không có cái
khuynh hướng trổ vọt lên trời.
Để sống còn, chúng ta chỉ cốt
bám chặt lấy đất như bám lấy cái nguồn sinh khí. Cho nên chúng ta không có cái
vinh dự là có những tổ tiên chọc trời khuấy nước, làm chấn động thế giới bằng
những tư tưởng hay hành động của mình, nhưng chúng ta lại đã may mắn có được
những tổ tiên cần cù, kiên nhẫn biết sống thiết thực và biết tổ chức cuộc sống
một cách thích đáng để đối phó với vận mệnh khắc nghiệt của mình.
Cái giá trị tranh đấu chúng ta nhận
thấy trong cái tính chất thiết thực ấy lại tuồng như chỉ là tiêu cực.
Ngay trong văn hoá bình dân,
cái văn hoá phát triển ở ngoài phạm vi ảnh hưởng trực tiếp của Hán hoá, tuy có
lộ rõ cái tinh thần chống đối luân lý lễ giáo của nhà nho, thế mà cũng chỉ là
sự chống đối của kẻ yếu.
Có những
người sau khi làm tròn phận sự một người quân tử ở đời thì rũ sạch nợ trần đi
tìm nhàn hạ ở nơi thôn dã, hay có người bất bình với thời thế khiến mình không
thể làm tròn phận sự được mà đi tìm an ủi ở sơn lâm, nhưng thảy đều là những
người chỉ cầu tự nhiên cấp cho những thú thanh cao để di dưỡng tính tình mệt
mỏi, chứ không ai dám đem tâm trí mà tìm tòi mà tra hỏi tự nhiên.
(1) bò lan như cây cỏ
Đào Duy Anh
Việt Nam văn
hoá sử đại cương, 1950
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét