Mấy ngày nay lòng thấy buồn, không muốn làm gì cũng không được, mà làm gì cũng không được, hồn như muốn bay đi đâu, xem đi xem lại những hình ảnh của Sương và vào web bệnh viện nơi Sương làm việc mong tìm một hình ảnh gì đó liên quan đến Sương.
Nhớ cách đây khoảng 2 tháng đang ngồi ăn bánh xèo ở nhà bạn bên quận 7, thấy mình ăn bánh mà không gói bánh, có anh bạn thắc mắc, mình dân Quảng Ngãi mà không biết gói bánh xèo, mình mới nhớ câu chuyện xưa mà kể và chỉ cách gói bánh cho mọi người, ai cũng khen đẹp:
Hồi ấy vài anh em C1 rất thân và hay đến nhà 2 anh em Giang và Sương chơi, nhớ một chiều Sương gọi Phương đi ăn bánh xèo trên đường Phan Đình Phùng, thấy Phương gói bánh luộm thuộm Sương mới chỉ và gói dùm, lấy 1/4 miếng bánh tráng để gói bánh, Sương để bánh xèo lên và mở tròn y bánh xèo ra vừa khít với 1/4 cái bánh tráng, sau đó bỏ rau vào giữa lòng bánh xèo và gấp đôi bánh lại rồi cuộn gói rất gọn và đẹp, mình ăn bánh thấy ngon hơn. Từ đó mỗi khi gói bánh xèo cũng nhớ thoáng về Sương, cô bạn xinh đẹp, ánh mắt hiền thân thiện, đượm chút buồn xa xăm, hay cười nhẹ với giọng nói cảm thông, cử chỉ với Phương hơi giống như người chị hiền.
Ngày Sương cùng gia đình chuẩn bị đi Mỹ, mình cũng thấy một cái gì xa cách rồi, lúc Sương đi mình đang ở Huế nên cũng không rõ để chào từ biệt được.Thời gian cứ trôi, lận đận đời thường, lòng vẫn vui và ước mong cô bạn thuở nào đang ở chân trời xa vẫn xinh đẹp, mạnh khoẻ và hạnh phúc viên mãn như là một lẽ thực của cuộc đời.
Nhưng tất cả chỉ là phù du khi niềm vui và ước muốn chỉ là mơ ảo bên bờ vực của nổi buồn và niềm xót thương, hơn 20 năm mong được nghe lại giọng nói, nụ cười , ánh mắt, và cử chỉ của Sương nhưng giờ nó mãi mãi còn lại trong ta chỉ là những kĩ niệm xưa.
Bạn đã ra đi chuyến xe sớm,
Những chuyến xe vĩnh viễn không khứ hồi,
Để lại niềm tiếc thương vô cùng,
Sẽ mang theo...
C1 -88
Đặng Minh Hùng Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét